Chương 2583: Vượt ra ngoài ngũ hành, không nhìn ngũ hành! (1)
Chương 2583: Vượt ra ngoài ngũ hành, không nhìn ngũ hành! (1)Chương 2583: Vượt ra ngoài ngũ hành, không nhìn ngũ hành! (1)
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh liếc nhìn Nhiếp Vô Mệnh rồi liếc nhìn Dương Diệp, cuối cùng lại nhìn Tiểu Bạch và Tử Điêu ở phía xa rất lâu. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, giống như quyết định điều gì đó. Rất nhanh, một ngọn lửa màu đỏ thẫm rất nhỏ xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng, ngọn lửa màu đỏ thâm này chậm rãi dung nhập trong không gian, không gian hơi rung chuyển, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên, ở trên không trung không ai thấy được, một ngọn lửa màu đỏ thẫm đột nhiên từ trong không gian chui ra, sau đó tiếp tục lướt đi. Rất nhanh, ở cách ngọn lửa này không xa xuất hiện một dòng khí lưu màu trắng xám. Khi ngọn lửa đi tới này chỗ khí lưu màu trắng xám, tốc độ của ngọn lửa bỗng nhiên nhanh hơn.
Vèol
Nhiều ngọn lửa này trực tiếp xuyên qua mảnh sương mù khí lưu màu trắng, sau đó giống như một vì sao rơi vê phía vũ trụ sâu trong tinh không, chỉ trong giây lát đã biến mất.
Phía chân trời, ánh mắt Nhiếp Vô Mệnh rơi vào trên người của Dương Diệp:
- Dương Diệp, người diệt cả nhà Nhiếp gia ta, ta sao có thể không báo mối thù này chứ? Không biết ngươi có từng hưởng qua cảm giác mất đi người thân không. Nếu như không có, vậy yên tâm, người lập tức sẽ có thôi.
Vừa dứt lời, hắn quay đầu lại nhìn vê phía Mạt Nhật Thành, sau đó giơ tay lên và đánh ra một chưởng.
Âm!
Một bàn tay khổng lồ trực tiếp xé rách không gian, đánh về phía Mạt Nhật Thành.
Sắc mặt mọi người trong Mạt Nhật Thành lập tức trắng bệch, đừng nói bàn tay khổng lồ kia, chỉ khí tức do nó phát ra đã làm cho bọn họ run rẩy!
Đúng lúc này, Dương Diệp hóa thành một đường kiếm quang đã đánh vào trên bàn tay khổng lồ kia.
Âm!
Bàn tay khổng lồ âm ầm vỡ nát, nhưng Dương Diệp bị chấn động đẩy đến hơn hai ngàn trượng, lần này, cơ thể hắn đã rạn nứt, khóe miệng còn không ngừng tràn ra máu tươi.
Trên Mạt Nhật Thành, đám người Tử Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì sắc mặt biến hóa kịch liệt. Tử Điêu muốn lao xuống nhưng lại bị Dạ Lưu Vân ngăn cản. Bây giờ Tử Điêu xuống, cũng chỉ liên lụy tới Dương Diệp. Tiểu Bạch cũng nắm chặt móng nhỏ, trong mắt đầy vẻ khẩn trương.
- Con kiến hôi!
Nhiếp Vô Mệnh lắc đầu, sau đó lòng bàn tay lật một lần, lại đánh một chưởng về phía Mạt Nhật Thành.
Lần này, xuất hiện không phải một bàn tay khổng lồ, mà là mười bàn tay năng lượng lớn chồng chất, trong đó phát ra uy áp khủng khiếp, đã làm cho rất nhiều cường giả Mạt Nhật Thành năm sấp trên mặt đất không ngừng run rẩy, cho dù là Đế giả cũng không ngoại lệ.
Đồng tử của Dương Diệp co lại, Kiếm Thần Ấn trên trán hắn sáng lên, ở dưới Kiếm Thần Ấn tăng cường, kiếm ý của hắn chợt tăng lên gấp mấy lần, trong phút chốc, chân phải của hắn chợt đạp một cái vào không trung, cả người hóa thành một đường kiếm quang bắn ra nhanh như điện chớp. Lần này, tốc độ của hắn nhanh đến mức độ cao nhất, mắt thường căn bản nhìn không thấy, ngay cả kiếm quang cũng không nhìn thấy!
Âm!
Phía xa, mười bàn tay khổng lô chồng chất bị một đường kiếm quang đánh trúng, lập tức chấn động mạnh và rạn nứt, lại qua chớp mắt, giọng nói Dương Diệp đã vang lên:
- Phái Hắn vừa dứt lời, một đường kiếm quang đột nhiên sáng lên ở phía trước bàn tay khổng lồ, sau đó xuyên qua bàn tay khổng lồ kia.
Âm!
Mười bàn tay khổng lồ chồng chất, âm ầm vỡ nát, hóa thành mảnh vỡ năng lượng rơi xuống khắp bầu trời.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người trong Mạt Nhật Thành nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Song khi bọn họ nhìn thấy Dương Diệp thì vẻ mặt lại thay đổi.
Lúc này, Dương Diệp đã bị sóng công kích của lực lượng trước đó chấn động đến ngoài nghìn trượng, trang phục trên người hắn đã biến mất, ở trên người hắn hiện ra vô só vết rạn giống như mạng nhện, máu tươi không ngừng từ trong những vết rạn này tràn ra, thật là dữ tợn khủng khiếp.
Nhìn thấy Dương Diệp như vậy, Tiểu Bạch ngẩn người một lát, sau đó bỗng chốc khóc òa. Nàng muốn bay về phía Dương Diệp, nhưng lại bị Tử Điêu ôm chặt lấy. Cho dù Tử Điêu cũng muốn xông qua, nhưng nàng biết rất rõ ràng, nàng cùng Tiểu Bạch qua không chỉ không giúp được, còn có thể liên lụy đến Dương Diệp.
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra, tuyệt đối không ra tay, chỉ đứng nhìn như vậy.
Phía chân trời, ánh mắt của Nhiếp Vô Mệnh rơi vào trên người của Dương Diệp một lát, sau đó nói:
- Dương Diệp, cho dù ngươi diệt Nhiếp gia ta, càng thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của ta, nhưng không thể không nói, ngươi đúng là một thiên tài siêu cấp, sau Kiếm Vô Cực, ngươi là thiên tài yêu nghiệt nhất của đại lục. Nếu cho ngươi thêm chút thời gian, cho dù là lão phu cũng sẽ không là đối thủ của ngươi. Tuy nhiên đáng tiếc, ngươi không có thời gianI
Vừa dứt lời, tay phải của Nhiếp Vô Mệnh thò ra phía trước, sau đó nắm chặt thành quyền, trong phút chốc hắn đánh mạnh.
Âm!
Một quyền ấn năng lượng từ trong nắm đấm của Nhiếp Vô Mệnh nhanh chóng hiện ra, quyền ấn này có chút kỳ lạ, rất bình tĩnh, nó đi qua nơi nào, không gian không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả khí thế cũng không có.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai mắt Dương Diệp híp lại, huyền khí trong cơ thể điên cuồng phun ra, sau đó Táng Thiên trong tay chợt cắm vào vỏ kiếm cổ và rút kiếm chém ra một phát.
Oongl
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, một đường kiếm khí màu máu từ trong vỏ kiếm cổ phóng lên cao, ở trong ánh mắt mọi người, đường kiếm khí màu máu này cùng quyên ấn năng lượng tiếp xúc ở cùng nhau. Nhưng tất cả mọi người bao gồm Dương Diệp đều sửng sốt, bởi vì quyền ấn năng lượng này trực tiếp xuyên qua kiếm khí của Dương Diệp, đồng thời kiếm khí của Dương Diệp lặng lẽ biến mất.
Tốc độ của quyền ấn năng lượng không giảm, lập tức đi tới trước mặt Dương Diệp.
Đồng tử của Dương Diệp co lại, hắn không kịp suy nghĩ gì khác chỉ thoáng động tâm niệm, tấm lá chắn u linh đã chắn ở trước mặt.