Chương 2585: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (1)
Chương 2585: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (1)Chương 2585: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (1)
Ở trước mặt Dương Diệp là một nữ tử mặc chiếc váy màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng giống như một khối hàn băng vạn năm, lộ ra một hơi. lạnh phả ra. Thân thể nàng là hư ảo như có như không, giống như một làn khói xanh có thể theo gió bay đi ngay lập tức.
Sau khi nữ tử này xuất hiện, kiếm ý bỗng nhiên lao vọt về phía nàng, cuối cùng đều bị nàng hấp thu hất.
Kiếm linhI
Nữ tử này chính là kiếm linh đã ngủ say thật lâu!
Vào giây phút nhìn thấy kiếm linh, vẻ mặt Dương Diệp liền thả lỏng. Hắn lập tức cười nói:
- Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu.
- Còn không là tại ngươi sao?
Kiếm linh nói.
Dương Diệp khẽ cười, trong mắt có một chút xấu hổ:
- Yên tâm, bây giờ ta đã Đế giả, cơ thể cũng đạt được cảnh giới Kỷ Nguyên, kiếm ý còn đạt được Niết Bàn Cảnh. Ta nghĩ ta đã có thể nắmh giữ được lực lượng của nàng. Sau nàng, nàng sẽ không phải ngủ say vì ta nữa. Kiếm linh nhìn lướt qua Dương Diệp, khẽ gật đầu, nói:
- Không ngờ ngươi đã trưởng thành đến trình dđộ này.
- Kiếm cấp bậc siêu vượt!
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên ở phía chân trời.
Dương Diệp cùng kiếm linh ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này, ánh mắt Nhiếpc Vô Mệnh đang rơi vào trên thân kiếm linh, trong mắt có vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ. Không chỉ Nhiếp Vô Mệnh, trong mắt Mạt Tiểu Lãnh cũng đầy kinh ngạc cùng chấn động.
Nhiếp Vô Mệnh nhìn chằm chằm Dương Diệp, dường như muốn nhìn thấu hắn. Huyền bảo cấp bậc siêu việt quý giá tới mức nào? Phải biết rằng, trong lịch sử đại lục Minh Ngục từ trước tới nay, huyền bảo cấp bậc siêu việt chỉ có một việc, đó chính là Tinh Hà Kiếm Đồ. Ngay cả Kiếm Thần Ấn nghịch thiên trên trán Dương Diệp lúc này cũng có cấp bậc. Mà bây giờ, Dương Diệp tự nhiên nắm giữ một thanh kiếm cấp bậc siêu việt!
Im lặng trong chớp mắt, Nhiếp Vô Mệnh bỗng nhiên khẽ nở nụ cười:
- Lão phu vừa bước vào Bán Thần, vừa lúc thiếu một món bảo vật, không ngờ được bảo vật này đã lập tức xuất hiện. Dương Diệp, lão phu thật sự rất cám ơn ngươi! - Đần độn!
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Vô Mệnh, trong mắt hoàn toàn không che giấu sự châm chọc. Nhiếp Vô Mệnh là một kẻ nhà quê, không biết tới sự khủng khiếp của huyền bảo cấp bậc siêu việt, nàng đến từ thế giới lớn tất nhiên biết sự khủng khiếp của huyền bảo cấp bậc siêu việt, bởi vì nàng đã từng tận mắt nhìn thấy thần vật này.
Cái gì gọi là cấp bậc siêu việt?
Ý chính là một món huyền với bảo tiềm lực cùng uy lực không có cấp bậc nào có thể hình dung!
Nếu như là huyền bảo cấp bậc siêu việt gì khác, Dương Diệp này muốn chiến thắng Nhiếp Vô Mệnh, có lẽ có ít nguy hiểm. Dù sao Nhiếp Vô Mệnh là Bán Thần, cao hơn Dương Diệp hai cấp. Dương Diệp trước mặt này chính là kiếm tu! Dương Diệp cùng kiếm hợp lại làm một, uy lực kia tuyệt đối là rất khủng khiếp.
Bởi vậy, khi nhìn thấy Nhiếp Vô Mệnh khinh địch, Mạt Tiểu Lãnh không nhịn được liền châm chọc.
Phía xa, kiếm linh cùng Dương Diệp liếc mắt nhìn nhau mà không nói nhảm, thân hình kiếm linh run lên và hóa thành kiếm lơ lửng ở trước mặt Dương Diệp.
Nhìn kiếm trước mặt, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó giơ tay câm kiếm. Trong chớp mắt này, Dương Diệp lập tức chấn động mạnh, tiếp theo lại xuất hiện một loại cảm giác cùng kiếm hợp lại làm một. Không, không phải là cảm giác. Mà lúc này hắn chính là kiếm, kiếm chính là hắn!
Kiếm linh đã sớm nhận hắn làm chủ, giữa hắn cùng kiếm linh đã tâm thần tương đồng từ lâu, bởi vậy khi hắn cầm kiếm chính là giờ phú hắn cùng kiếm hòa làm một thể.
Kiếm vào vỏi
Oongl
Một tiếng kiếm ngân bỗng nhiên từ trong vỏ kiếm cổ phóng lên cao, ở trong ánh mắt mọi người, không gian xung quanh Dương Diệp dao động kịch liệt, đồng thời hiện ra vết rạn nứt, dường như không chịu nổi lực lượng của Dương Diệp vậy, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh nhìn chằm chằm Dương Diệp, bàn tay nắm chặt không nói gì.
Phía chân trời, giây phút khi Dương Diệp cầm kiếm, Nhiếp Vô Mệnh liên nheo mắt lại, trong mắt có vẻ nghiêm trọng. Bởi vì hắn cảm giác được sự nguy hiểm. Hắn không dám khinh thường, hai tay vẫy một cái. Huyền khí xung quanh lập tức lao vọt về phía trong cơ thể hắn. Ngay sau đó, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt thành quyền. Vào giây phút hắn nắm chặt nắm đấm, không gian xung quanh cũng phát ra tiếng rắc rắc một tiếng, rạn nứt ral Yên lặng trong chớp mắt.
Phía dưới, Dương Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vê phía Nhiếp Vô Mệnh, khóe miệng hắn cong lên lộ ra vẻ hung ác. Trong phút chốc, chân phải của Dương Diệp chợt giãm xuống mặt đất, mặt đất trực tiếp sụp xuống. Bản thân Dương Diệp lại mượn lực đẩy, cộng thêm cánh Thuấn Không phía sau để phóng lên cao, bắn mạnh về phía Nhiếp Vô Mệnh ở nơi chân trời.
Phía chân trời, Nhiếp Vô Mệnh nheo mắt lại, trong mắt đầy vẻ dữ tợn. Vào giây phút Dương Diệp phóng lên cao, hắn không hề do dự, hai tay hắn thu lại và chợt đánh về phía trước.
Âm!
Hai quyên ấn năng lượng nhanh chóng hiện ra, một trước một sau đánh về phía Dương Diệp đã hóa thành kiếm quang.
Khi Dương Diệp cách hai quyền ấn năng lượng này chưa đến nửa trượng, hắn bỗng nhiên rút kiếm.
Oongl!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng phía chân trời. Giờ phút này, không gian trong mấy vạn dặm bên trực tiếp rạn nứt, mà trong nháy mắt này hai quyền ấn đã trực tiếp hóa thành hư vô dưới một kiếm của Dương Diệp!
Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử của Nhiếp Vô Mệnh đột nhiên co lại, trong lòng thấy hoảng hốt, hắn không ngờ được một kiếm này của Dương Diệp lại khủng khiếp như vậy, ngay sau đó, một khí thế khủng khiếp cuồn cuộn trào ra khỏi cơ thể, tay phải hắn chợt xoay tròn, sau đó đánh ra một chưởng về phía trước mặt mình.