Chương 2586: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (2)
Chương 2586: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (2)Chương 2586: Một giấc ngủ này, ngủ thật là lâu! (2)
Nhìn như chỉ có một chưởng nhưng thật ra đã chồng ít nhất hơn một nghìn chưởng!
Chưởng vừa ra, một bàn tay lớn dày gần mười trượng đã nhanh chóng hiện ra, đánh về phía Dương Diệp chỉ còn cách hắn không đến một trường.
Ở trong ánh mắt mọi người, kiếm trong tay Dương Diệp bổ vào trên bàn tay lớn này, bàn tay lớn chấn động mạnh và yên lặng trong chớp mắt...
Xuy!
Dương Diệp và kiếm xuyên qua lòng bàn tay lớn kia khiến nó âm. ầm vỡ nát trong nháy mắt, hóa thành mảnh vỡ năng lượng rơi khắp bầu trời nhân chìm Dương Diệp cùng Nhiếp Vô Mệnh.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào phía chân trời, đặc biệt là Tử Nhi cùng Tiểu Bạch. Tử Nhi xiết chặt hai nắm đấm, bàn tay cũng đang run rẩy, Tiểu Bạch lại một lúc che hai mắt, một lúc nhìn về phía chân trời, trong mắt đầy vẻ khẩn trương.
Lúc này, Mạt Tiểu Lãnh cũng nhìn chằm chằm phía chân trời, tuy nhiên trong mắt nàng không có vẻ khẩn trương, chỉ có lạnh lùng. Qua khoảng chừng mười hơi thở, những mảnh vỡ năng lượng phía chân trời kia tất cả hóa thành hư vô. Dương Diệp cùng Nhiếp Vô Mệnh xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người. Lúc này, Nhiếp Vô Mệnh ở cách Dương Diệp trăm trượng.
Ai thắng ai thua?
Im lặng vài hơi thở, Nhiếp Vô Mệnh bỗng nhiên nói:
- Một kiếm này... tên gì?
- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!
Phía sau Nhiếp Vô Mệnh, Dương Diệp nói.
Nhiếp Vô Mệnh ngẩn người, lập tức khẽ thì thào nói:
- Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật... Thật hay cho một Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật...
Vừa dứt lời, thân thể hắn bắt đầu trơ thành ảo ảnh. Chỉ qua vài hơi thở, toàn thân hắn đã hoàn toàn trong suốt vàa cuối cùng biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả người của Mạt Nhật Thành lập tức hoan hô ầm ï. Từng tiếng cười vui không ngừng vang lên ở Mạt Nhật Thành. Trong thành, trên mặt đám người Dạ Lưu Vân cùng Độc Cô Kiếm cũng không nhịn được lộ vẻ tươi cười.
Phía xa, khi nhìn thấy Nhiếp Vô Mệnh biến mất, nắm tay của Tử Nhi vẫn nắm chặt mới được thả lỏng ra, ở trên mặt nàng cũng hiện ra một nụ cười mỉm. Tiểu Bạch trên vai nàng lại đầy hưng phấn cùng kích động, đầu không ngừng cọ cọ vào gương mặt Tử Nhị, bộ dạng ta rất vui vẻ...
Nhìn thấy giây phút Nhiếp Vô Mệnh biến mất, Mạt Tiểu Lãnh hơi cúi đầu và khẽ nói:
- Tiêu di, mối thù của ngươi đã được báo rồi.
Trong không trung, Dương Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, trước đó thật ra hắn cũng không nắm chắc có thể giết được Nhiếp Vô Mệnh, dù sao Nhiếp Vô Mệnh là Bán Thần, cao hơn hắn hai cấp. Thật may là thực lực của hắn bây giờ vượt xa trước đây, không chỉ cảnh giới, cơ thể cũng nhận được nâng cao rất lớn. Kiếm ý còn đạt tới Niết Bàn Cảnh.
Với thực lực của hắn bây giờ mà thi triển ra Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, uy lực kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Tuy nhiên hắn cũng không thả lỏng, cho dù uy lực tăng lên rất nhiều, nhưng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật tiêu hao cũng rất khủng khiếp, một kiếm vừa rồi đã trực tiếp lấy đi một nửa huyền khí trong cơ thể hắn!
Hơn nữa, sau khi hắn chém ra một kiếm, cả người hắn đều có cảm giác đau đớn, có chút kiệt sức. Nhưng thật may, ít nhất vẫn còn tốt hơn trước kia rất nhiều. Trước đây một lần thi triển Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật thật sự, hắn cơ bản đều bị thương nặng tới mức hôn mê, hoặc lại trực tiếp bị tàn phế, nửa chết nửa sống... Như bây giờ đã tốt hơn rồi.
Tuy nhiên còn có một điểm đáng tiếc là Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật này thật sự tiêu hao quá nhiều huyền khí. Lấy thực lực của hắn bây giờ, trong trạng thái đỉnh phong cũng chỉ có thể thi triển được hai lần Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật. Hai lần, đây là cực hạn của huyền khí cùng cơ thể hắn, thi triển xong hai lần, không chỉ huyền khí sẽ cạn kiệt mà ngay cả cơ thể cũng muốn mệt lả.
Dương Diệp hít sâu một hơi, trong mắt xuất hiện ý cười. Yêu tộc rút quân, Nhiếp Vô Mệnh biến mất, bây giờ hắn cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại cười gượng lắc đầu. Nghỉ ngơi? Hắn cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Ba năm sẽ nhanh chóng trôi qua.
Hắn không chỉ phải đi tìm Đế Nữ, còn phải quay về Linh Giới...
Đúng là vất vả muốn lấy mạng hắn!
Dương Diệp lắc đầu. Bỗng nhiên, hắn nhíu mày và nhìn về phía Mạt Tiểu Lãnh, Mạt Tiểu Lãnh có phần không đúng.
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh liếc nhìn Dương Diệp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời và khẽ nói:
- Chắc hẳn đã đến rồi mới phải...
Nàng vừa dứt lời. Âm!
Không trung phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Ngay sau đó, không trung đều biến thành một biển lửa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người, bao gôm cả Dương Diệp đều sửng sốt.
Mà Mạt Tiểu Lãnh lại mỉm cười.
Qua vài hơi thở, bỗng nhiên có một trảo lửa lớn bỗng nhiên lộ ra trong không trung. Mạt Tiểu Lãnh bỗng nhiên nói:
- Dương Diệp, ngươi không xứng để cho các nàng đi theo ngươi.
Vừa dứt lời, trong cơ thể nàng phát ra một ngọn lửa khủng khiếp. Ngay sau đó, Mạt Tiểu Lãnh trực tiếp biến thành một con phượng hoàng lửa. Cùng lúc đó, trảo lớn phía chân trời đột nhiên tiến vào không gian trước mặt. Trong phút chốc, trảo lớn này trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh đầu Tử Nhi cùng Tiểu Bạch, sau đó bao quanh các nàng. Chỉ thoáng chốc, khi các nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cái trảo lớn này đã biến mất.
Mà lúc này, Mạt Tiểu Lãnh hóa thành phượng hoàng cũng xuất hiện ở phía chân trời.
- Mạt Tiểu Lãnh, ngươi đáng chết!
Phía xa, khi nhìn thấy Tử Nhi cùng Tiểu Bạch bị trảo lửa lớn bắt đi, hai mắt Dương Diệp lập tức biến thành một màu đỏ như máu, sau đó chân phải chợt giãm một cái vào không trung, cả người hóa thành một đường kiếm quang bắn nhanh về phía biển lửa.