Chương 2601: Đối xử tử tế đại lục Minh Ngục! (1)
Chương 2601: Đối xử tử tế đại lục Minh Ngục! (1)Chương 2601: Đối xử tử tế đại lục Minh Ngục! (1)
Đây là ai?
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, thực lực của người tới rõ ràng cực kỳ cường hãn, nếu không cũng không có khả năng đánh văng Cùng Kỳ cùng nữ tử mù ra.
Người đến hiển nhiên là đứng ở bên phía Kiếm Hư.
Nữ tử mù cũng nhíu mày, rõ ràng nàng cũng không ngờ được thế giới này còn có cường giả như vậy. Trong mắt Cùng Kỳ cũng có một tia nghiêm trọng, bởi vì ở trên móng vuốt của hắn có một vết ấn rất sâu.
trong mắt Kiếm Hư cũng có chút nghi ngờ, hắn không ngờ lại có một vị cường giả đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đối phương còn đang giúp hắn!
Ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, ánh sáng trắng xung quanh bóng trắng này dần dần tản đi. Rất nhanh, một nam tử trung niên đeo trường kiếm, cơ thể có chút hư ảo xuất hiện ở trong ánh mắt của mọi người!
- Kiếm Vô Cực!
Nhìn thấy nam tử trung niên, Kiếm Hư lập tức trợn tròn hai mắt.
Nghe thấy Kiếm Hư nói vậy, mắt Dương Diệp cũng trợn tròn! Kiếm Vô Cực?
Nam tử trung niên trước mắt này là Kiếm Vô Cực sao? Đùa kiểu gì vậy? Không phải đối phương đã chết rồi sao? Lẽ nào hắn không chết? Không có khả năng...
Một loạt nghi ngờ không ngừng xuất hiện ở trong đầu Dương Diệp.
- Là một tia linh hồn!
Trong lúc Dương Diệp đang nghi ngờ, nữ tử mù ở bên cạnh hắn bỗng nhiên nói.
Linh hôn!
Dương Diệp hơi ngẩn người ra và quay đầu nhìn lại, quả nhiên cơ thể Kiếm Vô Cực là hư ảo, đúng là linh hồn thể. Dương Diệp nhíu mày. Lúc này đối phương xuất hiện là có ý gì? Muốn làm gì?
Nữ tử mù cũng không ra tay, mà mặt hướng về phía tia linh hồn của Kiếm Vô Cực, tuy nhiên Dương Diệp phát hiện tay ngọc của nàng nắm chặt. Dương Diệp biết, đừng nói tới đây chỉ là một tia linh hôn của Kiếm Vô Cực, cho dù là Kiếm Vô Cực thật đến đây, sợ rằng này nữ tử mù cũng sẽ không nỡ giết chết Kiếm Hư. Từ chuyện nàng có thể cam tâm tình nguyện ở lại đại lục vạn năm cũng có thể thấy được, nàng rất căm hận Kiếm Hư cùng con rồng đen này! Kiếm Vô Cực khẽ gật đầu với đám người Dương Diệp, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Dương Diệp, nói chính xác là rơi vào trên trán Dương Diệp. Nhìn trán Dương Diệp vài hơi thở, Kiếm Vô Cực khẽ lắc đầu:
- Ý thức bị xóa đi, nó cuối cùng vẫn làm như vậy.
Nói xong, hắn quan sát liếc mắt Dương Diệp, nói:
- Không tệ!
Nghe thấy Kiếm Vô Cực nói vậy, vẻ mặt Kiếm Hư có chút phức tạp. Kiếm Vô Cực là một thiên kiêu lớn nên khả năng quan sát cực cao, người bình thường căn bản khó có thể lọt vào mắt của hắn. Ở bên trong Kiếm Thần cung, chưa từng có người nào được hắn khích lệ, bao gồm cả Kiếm Hư cũng vậy!
Mà bây giờ, Kiếm Vô Cực lại nói Dương Diệp không sai... Tuy nhiên diều này cũng là bình thường. Cho dù Kiếm Hư hắn và Dương Diệp là đối lập, nhưng hắn vẫn đặc biệt tán thành thiên phú và thực lực của Dương Diệp.
- Tiền bối không phải đã hoàn toàn chết rồi sao?
Lúc này, Dương Diệp hỏi.
Kiếm Vô Cực khẽ lắc đầu:
- Có một số việc không bỏ xuống được, cho nên để lại một phần hồn phách. Dương Diệp liếc nhìn Kiếm Hư phía xa, sau đó nói:
- Sư đệ của tiên bối năm đó diệt Kiếm Thần cung, vì sao tiền bối không ngăn cản?
Kiếm Vô Cực nói:
- Lúc đó ta đang ngủ say. Linh hồn thể không có khả năng nguồn năng lượng phát ra, nếu không ngủ say để bảo tôn năng lượng vốn có của bản thân, khi năng lượng tiêu tan, tia hồn phách này sẽ hoàn toàn biến mất. Cứ như bây giờ, đợi lát nữa ta sẽ hoàn toàn biến mất, bởi vì ta không chỉ xuất hiện, còn ra tay. Đúng rồi, sở dĩ bây giờ ta xuất hiện là bởi vì chiến đấu của các ngươi thức tỉnh ta, đương nhiên cho dù không có các ngươi, ta cũng sẽ tỉnh lại.
Dương Diệp liếc nhìn Kiếm Vô Cực, sau đó nói:
- Tiền bối có mục đích gì?
Kiếm Vô Cực mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung:
- Trải qua hơn vạn năm ăn mòn, năm đó hắn trong lúc vô tình lưu lại những năng lượng khí lưu còn sót lại, bây giờ chắc hẳn đã rất yếu rồi.
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Diệp xúc động:
- Tiền bối lưu lại tia hồn phách là để phá cấm chế phong ấn này sao?
Kiếm Vô Cực khẽ gật đầu, nói:
- Đây không phải là cấm chế, nếu như trước đây hắn có ý định muốn tiêu diệt đại lục Minh Ngục, căn bản không cần phải tốn sức như vậy. Đây là khí lưu năng lượng lưu lại khi hắn cùng ta đại chiến, năm đó khí lưu màu xám này vẫn rất cường đại, lấy thực lực của linh hôn của ta lúc đó không có cách nào phá được nó. Nhưng bây giờ thì chắc hẳn có thể làm được.
Dương Diệp nhìn Kiếm Vô Cực rất lâu, sau đó nói:
- Đáng giá không?
Không thể không nói, Dương Diệp vẫn còn có chút kính nể Kiếm Vô Cực. Trước đây không chỉ hi sinh vì đại lục Minh Ngục, hơn nữa còn lưu lại linh hồn, chuẩn bị vào mấy vạn năm sau thay đại lục Minh Ngục phá hỏng cấm chế này... Dù sao nếu là hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Dương Diệp hắn chính là một người ích kỷ, về điểm ấy, hắn vẫn luôn thừa nhận!
Đối với hắn, quan trọng nhất là người thân cùng bằng hữu của mình. Bất cứ lúc nào, hắn đều đặt người thân cùng bằng hữu của mình lên vị trí hàng đầu!
Người vô tư giống như Kiếm Vô Cực, cho dù hắn làm không được, nhưng hắn lại kính nể! Bởi vì hắn cảm giác được, Kiếm Vô Cực là thật lòng suy nghĩ cho đại lục Minh Ngục, mà không phải có tâm tư riêng gì cho mình!
Kiếm Vô Cực khẽ cười, nói:
- Nơi này là nơi sinh ra ta nuôi ta lớn khôn, hơn nữa, ở đây có hàng trăm triệu sinh linh, ta có thể nào buông tha nó được? Nếu như không có năng lực thì thôi, nhưng ta hết lần này tới lân khác lại có chút năng lực, nếu ta có năng lực này, nếu như ta không đi làm sẽ đi ngược với bản tâm, đi ngược với niềm tin kiếm đạo của ta. Ngươi là kiếm tu, chắc hẳn ngươi hiểu rõ ta, đúng không?
Dương Diệp khẽ gật đầu, hắn tất nhiên hiểu rõ. Niêm tin kiếm đạo của mỗi người đều khác nhau, kiếm đạo của hắn là ích kỷ, chỉ cần là người đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đi làm, sẽ không quan tâm chuyện đó đúng hay sai. Điều này tất nhiên có lợi. Lợi ích chính là không bị gò ép. Kiếm đạo của Kiếm Vô Cực...
Nói trắng ra chính là, Dương Diệp hắn là người xấu, Kiếm Vô Cực là người tốt, người xấu bình thường hay sống tương đối lâu, bởi vì người xấu chỉ biết đi làm chuyện có lợi cho mình, người tốt, người tốt lại dành phần lớn thời gian đi làm chuyện không tốt với mình mà tốt với người khác. Kiếm Vô Cực chính là người như vậy... Hi sinh mình để giúp người.
Vẫn là câu nói kia, cho dù hắn không làm như vậy, nhưng vẫn tôn kính người như thế.
Kiếm Vô Cực khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiếm Hư, trong mắt có một chút phức tạp:
- Ta biết ngươi sẽ trách ta trước đây không cho ngươi nắm giữ Kiếm Thần cung cùng Tinh Hà Kiếm Đồ, nhưng ta không ngờ được ngươi tự nhiên sẽ vì vậy mà tiêu diệt Kiếm Thần cung.