Chương 2802: Khôn hắn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa! (2)
Chương 2802: Khôn hắn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa! (2)Chương 2802: Khôn hắn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa! (2)
- Cẩn thận một chút!
Cùng Kỳ nói xong, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng âm u chui vào trước ngực Dương Diệp.
Trong trang, Dương Diệp trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Đi thôi, chúng ta vào xem đại gia hỏa kia.
Nói xong, Dương Diệp đi vào, Đại Hắc và Tiểu Hắc, còn có Tiểu Điêu vội vàng đi theo. Dương Diệp không có chú ý tới, lúc này Tiểu Điêu đối với hắn so với trước càng thêm cung kính.
Cái này tự nhiên là bởi vì Cùng Kỳ.
Tiến vào sơn động, trong sơn động, một đống bừa bộn. Ở trước mặt Dương Diệp cách đó không xa, là con rắn kia, thế nhưng lúc này con rắn kia đã huyết nhục mơ hồ, ở trên đầu trải rộng dấu móng tay, máu tươi như suối không ngừng tuôn ra, thoạt nhìn có chút khủng bố.
Hấp hối, lúc này nó đã hấp hối.
Dương Diệp đi tới trước con rắn, không nói nhảm, tay phải hắn khẽ vẫy, Đại Hắc và Tiểu Hắc hiểu ý, trực tiếp ôm lấy con rắn kia, muốn kéo vào Hồng Mông tháp, bất quá rất nhanh, Đại Hắc và Tiểu Hắc ngừng lại, bởi vì căn bản kéo không vào được, không phải nguyên nhân hình thể, thế giới trong Hồng Mông tháp sao mà to lớn, đừng nói một Cự Mãng, mấy trăm vạn Cự Mãng cũng dư Xài.
Sở dĩ kéo không vào, là vì những xiêng xích trên người Cự Mãng, những xiềng xích kia gắt gao quấn quanh Cự Mãng, bởi vậy Đại Hắc và Tiểu Hắc không cách nào kéo vào trong Hồng Mông tháp.
Ánh mắt Dương Diệp rơi vào trên những xiềng xích kia, xiềng xích lớn cỡ nắm đấm, đen nhánh, thoạt nhìn cũng không có chỗ đặc thù gì, bất quá kẻ đần cũng biết xích sắc khẳng định không phải bình thường, bằng không thì không có khả năng khóa Cự Mãng ở địa phương quỷ quái này rồi.
Muốn kéo đối phương vào, trước phải phá xích sắt.
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó mang theo đám thú Đại Hắc đi đến chỗ sâu, cái khóa sắt này quấn quanh toàn thân Cự Mãng, chỉ có chặt đứt gốc mới được.
Theo thân thể Cự Mãng đi vào, lần này đi làm Dương Diệp kinh ra mồ hôi lạnh, hiện tại hắn mới phát hiện, Cự Mãng so với hắn tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, thân thể Cự Mãng ít nhất dài hơn vạn trượng, nếu như không phải bị khóa sắt quấn quanh, khiến nó phát huy bình thường, Cùng Kỳ muốn giải quyết nó, rất khó khăn! Rất nhanh, rốt cục đi tới cuối.
Ở cuối cùng, có một khe hở màu đen, một đầu xiềng xích cắm vào trong đó, mà một đầu khác thì trói ở trên người Cự Mãng.
Mà ở bên cạnh khe hở, có một tấm bia đá, trên tấm bia đá có chữ viết.
Ánh mắt Dương Diệp rơi vào trên tấm bia đá, chỉ thấy trên đó viết: Viễn Cổ Đế Mãng, sống ở thời kỳ viễn cổ, trời sinh tính thô bạo, gặp vật liên ăn, vạn vật có linh, ta thấy nó tu hành không dễ, không đành lòng chém giết, đặc biệt vây nó ở chỗ này, nếu nó có thể tu thân dưỡng tính, khí tức thô bạo trên người biến mất, trận này tự động tiêu trừ, nếu không, khốn nó vĩnh viễn cùng thiên địa...
Vĩnh viễn cùng thiên địa
Dương Diệp lắc đầu, Viễn Cổ Đế Mãng rất bi kịch, kỳ thật cũng là tìm đường chết, bởi vì đối phương rõ ràng không có tu thân dưỡng tính, bất quá cũng phải, để cho một con Yêu thú đi tu thân dưỡng tính không thực tế ahI
Dương Diệp tiếp tục nhìn xuống.
- Kẻ đến sau nếu muốn thả con thú này, nhớ kỹ, con thú này trời sinh tính hung lệ, cực kỳ có khả năng phệ chủ.
- Trời sinh tính hung lệ? Phệ chủ?
Dương Diệp lắc đầu nói: - Tiền bối yên tâm, ta sẽ hảo hảo dạy nó làm người, không đúng, là hảo hảo làm xà!
Nói xong, Dương Diệp đi tới trước mặt khe hở, đang lúc hắn muốn xuất thủ, khe hở lại đột nhiên bộc phát ra ánh sáng sáng chói, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Dương Diệp biến hóa, đang muốn xuất thủ, nhưng lúc này khe hở lại âm âm vỡ vụn, không chỉ khe hở, xiêng xích quấn trên người Cự Mãng cũng ầm ầm vỡ vụn!
Chuyện gì xảy ra?
Cái phong ấn này không đơn giản ahl
Hai mắt Dương Diệp nhíu lại, hiển nhiên đối phương nhất định là biết rõ hắn muốn thả Cự Mãng, cho nên thời điểm hắn tới gần trận pháp, trận pháp tự động phá huỷ. Thế nhưng đối phương làm sao biết được?
Không có đáp án!
Dương Diệp cũng không có đi xoắn xuýt vấn đề này, trên đời dị sĩ vô số, đối phương có thể vây khốn Viễn Cổ Đế Mãng, kỳ thật thực lực khẳng định đã đến một trình độ cực kì khủng bố. Đối phương khẳng định ở đó làm tay chân gì, bởi vậy hắn tiếp cận, ý nghĩ của hắn đã bị khe hở biết được, cho nên có một màn hiện tại.
Đồng dạng, hắn tin tưởng, nếu như hắn không muốn thả Cự Mãng, trận pháp này chắc chắn sẽ không tự động phá huỷ! Không có lãng phí thời gian, Dương Diệp phất tay nói:
- Bắt nó vào đi.
Đại Hắc và Tiểu Hắc hiểu ý, lập tức kéo Viễn Cổ Đế Mãng chui vào trong cơ thể Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, mặc dù biết nữ nhân thần bí kia ở chung quanh, nhưng không có biện pháp, Cùng Kỳ cũng phát hiện không được đối phương, có thể tưởng tượng, đối phương quỷ dị đến cỡ nào.
Kiếm Vực?
Hắn ngược lại muốn dùng, nhưng thật sự là dùng không nổi, vạn nhất hắn phát hiện đối phương, sau đó đối phương xuất thủ, không cần phải nói, hắn lập tức vẫn lạc.
Khó giải!
Như Cùng Kỳ nói, hiện tại hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Diệp xếp bằng, Tiểu Điêu hộ pháp ở bên cạnh.
Tâm thần Dương Diệp chìm vào trong cơ thể, lúc này Viễn Cổ Cự Mãng đã ở trong Hồng Mông tháp tâng thứ nhất, tuy suy yếu không chịu nổi, nhưng nó vẫn thanh tỉnh, lúc này khóa sắt biến mất, ở trong mắt nó có giải thoát, nhưng sau khi đi vào Hồng Mông tháp, giải thoát trong mắt lập tức biến thành hiếu kỳ.
Phân thân của Dương Diệp đi tới trước mặt Cự Mãng, Cự Mãng lập tức nhìn vê phía Dương Diệp, trong mắt ngược lại có chút bình tính.
Dương Diệp cũng không quanh co lòng vòng, hiện tại hắn cũng không có thời gian cùng đối phương quanh co lòng vòng, lập tức nói:
- Giao ra một tia thú hồn, đi theo ta, có thể cò sống, bằng không thì sống không bằng chết.
Cự Mãng nhìn Dương Diệp hồi lâu, đột nhiên trong mắt nó lệ khí thoáng hiện, mở miệng cắn về phía Dương Diệp