Chương 2803: Ngũ Hành Bất Diệt Thể! (1)
Chương 2803: Ngũ Hành Bất Diệt Thể! (1)Chương 2803: Ngũ Hành Bất Diệt Thể! (1)
OanhI
Thời điểm Cự Mãng há mồm đánh về phía Dương Diệp, một cổ lực lượng thần bí từ phía chân trời rớt xuống, sau đó trực tiếp oanh lên người Cự Mãng.
Bành!
Bất ngờ không đề phòng, Viễn Cổ Đế Mãng bị cổ lực lượng kia oanh dán ở trên mặt đất, nhưng Cổ lực lượng kia lại không biến mất, một đạo đón lấy một đạo từ phía chân trời rơi xuống, cuối cùng rơi vào trên người Viễn Cổ Đế Mãng.
Rất nhanh, trong trang vang lên từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Thanh âm kia, không thể dùng thảm để hình dung.
Một bên, Đại Hắc và Tiểu Hắc lắc đầu, trước kia Tiểu Điêu tìm đường chết, hiện tại Viễn Cổ Đế Mãng lại tìm đường chết, may mắn lúc trước chúng không có làm như vậy, cho nên ăn thông khô nhẹ hơn nhiều lắm.
Thân thể Viễn Cổ Đế Mãng cực kỳ to lớn, dài đến gân vạn trượng, lúc này ở dưới lực lượng thần bí kia trấn áp, thân thể triệt để cuốn thành một đoàn, sau đó điên cuồng sợ run. Dương Diệp xếp bằng ở giữa không trung, cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Viễn Cổ Đế Mãng.
Vị cường giả thần bí kia nói không sai, Viễn Cổ Đế Mãng xác thực trời sinh thô bạo, đối với loại Yêu thú Viễn Cổ này, phương pháp bình thường là không thể, chỉ có đánh, đánh đến đối phương triệt để chịu phục mới được.
Tiếng kêu rên của Viễn Cổ Đế Mãng càng ngày càng suy yếu, đến cuối cùng, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
Nhưng Dương Diệp không nói gì.
Cổ lực lượng kia y nguyên tôn tại.
Không biết qua bao lâu, Viễn Cổ Đế Mãng triệt để không có động tĩnh. Không phải chết, mà ngay cả năng lực run rẩy cũng không có.
Một bên, trong mắt Đại Hắc và Tiểu Hắc hiện lên một tia không đành lòng, bất quá chúng không nói gì.
Ai kêu vừa rồi thằng này lại muốn ăn Dương Diệp!
Qua mười lăm phút, Dương Diệp phất phất tay, Hồng Mông tháp rất nể tình, cổ lực lượng thần bí kia biến mất. Dương Diệp bay đến trước mặt Viễn Cổ Đế Mãng, nhìn Viễn Cổ Đế Mãng suy yếu đã sắp tắt thở nói:
- Một cơ hội cuối cùng, thần phục, hoặc là chết. Rất nhanh, Viễn Cổ Đế Mãng mở mắt, nó cứ như vậy nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn đối phương hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu.
- Ngươi cốt khí, ta kính nể, nhưng ngươi đã lựa chọn chết, như vậy ta thành toàn ngươi!
Nói xong, Dương Diệp quay người nhìn về phía Đại Hắc còn có Tiểu Hắc.
- Chúng ta đi!
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn Dương Diệp một cái, sau đó nhẹ gật đầu, đi ra Hồng Mông tháp, sau khi chúng rời đi, phân thân của Dương Diệp cũng triệt để biến mất.
Trong tràng chỉ còn lại Viễn Cổ Đế Mãng.
Hồng Mông tháp cũng không có xuất thủ với Viễn Cổ Đế Mãng, bất quá thời điểm Viễn Cổ Đế Mãng hơi khôi phục, lực lượng thần bí kia xuất hiện lân nữa.
Cứ như vậy, mỗi khi Viên Cổ Đế Mãng hơi khôi phục thoáng một phát, cổ lực lượng kia sẽ xuất hiện, lần nữa đánh nó về nguyên hình
Trong hiện thực, Dương Diệp mở mắt, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
- Chúng ta đi thôi! Hắn tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian ở trên người Viễn Cổ Đế Mãng, đối phương đã có cốt khí như vậy, không sao, Hồng Mông tháp chơi với nó, dù sao hiện tại đối phương chạy không thoát, có rất nhiều thời gian. Đối phương chỉ có hai lựa chọn, một là thần phục hắn, hai là tự sát, hắn không cho rằng đối phương sẽ tự sát, sống nhiều năm như vậy, lại bị giam không biết bao nhiêu năm, hiện tại rốt cục có cơ hội thoát khốn, đối phương làm sao có thể tự sát?
Nếu như muốn tự sát, lúc trước bị giam đã tự sát!
Đối phương đến bây giờ không có tự sát, hiển nhiên là không muốn chất.
Nếu không muốn chết, chuyện kia liên dễ làm rồi. Hồng Mông tháp chậm rãi chơi với đối phương, dù sao hiện tại hắn cũng không thiếu chút thời gian này.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt rơi vào vách núi xa xa, tuy đã không có đường, nhưng có thể đánh ra một con đường.
Dương Diệp cũng không cố ky, thu Đại Hắc, Tiểu Hắc còn có Tiểu Điêu vào Hồng Mông tháp, hóa thành một đạo kiếm quang chui vào vách núi.
Ngu Sơn to lớn, thật sự vượt qua Dương Diệp đoán trước, hắn ngự kiếm ở trong lòng núi phi hành gần một canh giờ, vẫn không có thể xuyên qua núi này!
Bất quá cũng may, trên đường đi không có gặp được nguy hiểm gì, hiển nhiên lòng núi là địa bàn của Viễn Cổ Đế Mãng, Yêu thú bình thường căn bản không dám đi vào, bởi vậy trên đường đi hắn không có gặp phiền toái.
Ngự kiếm hai canh giờ, Dương Diệp rốt cục chui ra lòng núi Ngu Sơn.
Lúc này Dương Diệp xác thực rất may mắn lúc trước không có lựa chọn đường vòng, nếu đường vòng, chỉ sợ hai ngày hai đêm cũng không thể vượt qua Ngu Sơn.
Nhìn ra xa, như trước tràn đầy Vụ Chướng, bất quá lúc này bởi vì đã giữa trưa, Vụ Chướng cũng không có đậm đặc như vậy.
Dương Diệp quay người nhìn thoáng qua Ngu Sơn sau lưng, đối với trên núi, hắn kỳ thật có chút tò mò, nếu như có thực lực mà nói, hắn ngược lại muốn đi lên nhìn một chút, bất quá thực lực của hắn hiển nhiên không đủ, cho nên chỉ có thể ngẫm lại.
Thu hồi ánh mắt, Dương Diệp quay người nhìn về phía xa xa, sau đó thân hình khẽ động, biến mất ở trong Vụ Chướng.
Đám thú Đại Hắc cũng không biết vị trí chuẩn xác của U Ám Sâm Lâm, chúng chỉ biết phương hướng đại khái, mà bây giờ Dương Diệp đi đúng là phương hướng đại khái kia, tuy như vậy có khả năng đi nhầm, nhưng không có biện pháp, hắn đối với chỗ này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể đi như vậy. Hắn ngược lại muốn tìm người hoặc yêu hỏi thăm, đáng tiếc, ngay cả quỷ ảnh cũng không có.
Nếu quả thật gặp được người hoặc yêu, hắn ngược lại phải cẩn thận rồi.
Tuy lúc này là giữa trưa, nhưng ánh mặt trời lại không thể xuyên qua Vụ Chướng, chỉ có thể xuyên thấu qua Vụ Chướng, chứng kiến một tia sáng yếu ớt.
Két sát!
Đúng lúc này, dưới chân Dương Diệp đột nhiên truyền đến tiếng vang thanh thúy. Dương Diệp dừng bước lại, cúi đầu nhìn, ở dưới chân hắn dĩ nhiên là một bộ hài cốt.
Thi cốt người!
Có người đến quai
Trâm mặc một cái chớp mắt, hai tay Dương Diệp xoay tròn, sau đó nhẹ nhàng chấn động, trong chốc lát, một cỗ khí thế lăng không xuất hiện ở bốn phía, Vụ Chướng ở bốn phía Dương Diệp bị cổ khí thế này chấn thối lui, khi Vụ Chướng thối lui, Dương Diệp thấy rõ tràng cảnh, không khỏi nhíu mày.
Ở chung quanh hắn, còn có mười mấy thi cốt nhân loại, ngoại trừ thi cốt nhân loại, còn có một vài thi cốt hình dạng quái dị, từ ngoại hình đến xem, là Yêu thú không thể nghi ngờ.
Hiển nhiên, ở đây đã từng phát sinh qua đại chiến, sau đó song phương đều chất.
Ánh mắt Dương Diệp rơi vào trên những hài cốt nhân loại, những người này ai? Vậy mà có thể đến nơi đây. Có thể nói, nếu như hắn không có Cùng Kỳ trợ giúp, muốn đi đến nơi đây, cơ hồ là không thể nào. Mà những người này lại có thể đi đến nơi đây, có thể tưởng tượng, thực lực của bọn hắn cường đại như thế nào!