Chương 2838: Người không hung ác, đứng không vững! (2)
Chương 2838: Người không hung ác, đứng không vững! (2)Chương 2838: Người không hung ác, đứng không vững! (2)
- Lần này vãn bối tới, mục đích là đi U Ám Sâm Lâm, thế nhưng vừa rồi gặp được một đại gia hỏa, bị nó truy không cẩn thận lạc đường. Cho nên muốn hỏi tiền bối một chút, U Ám Sâm Lâm đi như thế nào.
- Lạc đường?
Trung niên đang muốn hạ cờ dừng ở trên không trung, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Ngươi tới đây, là vì lạc đường?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Khó trách.
Trung niên khẽ gật đầu, sau đó đánh giá Dương Diệp.
- Tuổi thọ chưa đủ... Ngươi muốn đi U Ám Sâm Lâm, là vì đạt được Sinh Mệnh Chi Thủy?
- Đúng vậy.
Dương Diệp cũng không giấu diếm.
Trung niên hạ cờ, sau đó nói:
- Cái đồ chơi kia, ngược lại có thể giúp ngươi kéo dài tánh mạng. Dùng thiên phú cùng thực lực của ngươi, đã có vật kia kéo dài tánh mạng, sự tình tuổi thọ có lẽ không có vấn đề gì rồi. Chỉ là, tại sao ngươi lại lạc đường chứ...
- Có ý tứ gì?
Dương Diệp hỏi.
Trung niên khẽ lắc đầu nói:
- Không có gì, tới, đánh cờ, đánh xong, nếu như ngươi còn muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết U Ám Sâm Lâm ở nơi nào...
- Thật?
Dương Diệp nói.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Trung niên cười nói.
- Tốt, chúng ta đánh cờ.
Dương Diệp nhẹ gật đầu, sau đó cầm lấy quân cờ xuống, quân này rơi xuống, trung niên lập tức chết năm con, nhưng trung niên lại lắc đầu, tiếp theo hắn cầm lấy một quân trắng rơi vào bàn cờ, nước này rơi xuống, sắc mặt Dương Diệp có chút khó coi. Bởi vì cờ của hắn tổn thất mười lăm conl
Lúc này, trung niên nói:
- Từ thủ pháp đánh cờ của ngươi đến xem, ngươi nhất định là một người bất kể hậu quả, tuy như vậy có thể cho ngươi nhất thời hả giận, nhưng sau hả giận hậu quả thường thường là ngươi không cách nào gánh chịu. Trẻ tuổi khinh cuồng, không có gì sai, nhưng nhất định phải có một chừng mực, cũng phải học nhượng bộ, lúc nào nên nhẫn, lúc nào nên chịu thua. Có thể tiến, có thể lui, có thể nhịn, đây là trung dung chi đạo...
Dương Diệp cười cười nói:
- Tiên bối, hiện tại ta và ngươi hai quân giao chiến, hiện tại ta lui một bước, nhẫn thoáng một phát, đổi lấy là gì? Tiền bối sẽ hạ thủ lưu tình? Không, tiên bối sẽ không, tiền bối sẽ thừa cơ hội này chém tận giết tuyệt. Điểm ấy, tiền bối không phủ nhận chứ?
Trung niên không nói gì.
Lúc này Dương Diệp lại nói:
- Nhiều khi, lui, nhẫn, đổi lấy là đối thủ được một tấc lại muốn tiến một thước. Từ khi ta cùng tiền bối bắt đầu đánh cờ, ta biết, tiền bối ở trên bàn cờ sẽ không hạ thủ lưu tình với ta, mà ta càng minh bạch, dùng kỳ đạo của ta, căn bản không phải đối thủ của tiên bối, lúc này, tiền bối ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào?
Nói đến đây, Dương Diệp cười cười nói:
- Ta lựa chọn ngọc thạch câu phần, ngươi muốn giết ta, dù ta đánh không lại ngươi, nhưng ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả... Nói xong, Dương Diệp lại cầm một quân cờ hạ xuống, quân cờ rơi xuống, trung niên lại tổn thất ba quân cờ.
Trung niên nhìn thoáng qua Dương Diệp, cũng không có nói chuyện, quân cờ hạ xuống, Dương Diệp lại tổn thất hơn mười quân cờ.
Nhưng Dương Diệp không quan tâm, tiếp tục hạ.
Cờ như nhân sinh, rơi không hối hận. Dương Diệp biết rõ, dùng tính cách của mình, rất dễ dàng gặp rắc rối, lại càng dễ mang đến tai nạn cho mình. Nhưng hắn càng minh bạch, ở thế giới này, người không hung ác, đứng không vững!
Rất nhiều người đều có một tật xấu, chính là ưa thích bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Cho nên đừng làm kẻ yếu, lại càng không nên đi nhường nhịn, bởi vì cái kia sẽ chỉ làm ngươi sống càng biệt khuất.
Không phục liên đánh, đánh đến phục mới thôi!
Đây chính là thái độ nhân sinh của Dương Diệp hắn!
Trong tràng, hai người không ngừng hạ cờ, thời gian dần trôi qua, quân cờ của Dương Diệp càng ngày càng ít... Ước chừng qua mười lăm phút, Dương Diệp giơ lên quân cờ đã hạ không nổi nữa.
Bởi vì trên bàn cờ, đã hoàn toàn bị quân trắng chiếm cứ.
Lúc này trung niên nói:
- Ngươi thua... Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Cái bàn cờ này, ta xác thực thua...
Lúc này, trung niên đột nhiên nhìn Dương Diệp.
- Đây không phải tổng thể, đây là nhân sinh của ngươi, ngươi thua cuộc đời của mình...
Nghe vậy, Dương Diệp nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn trung niên.
- Cuộc đời của ta?
Trung niên nhẹ gật đầu.
- Cuộc đời của ngươi...
Nhưng đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên rút kiếm chém.
Bàn cờ ở trước mặt hắn âm ầm vỡ vụn.
Kiếm vào vỏ.
Dương Diệp nhìn trung niên kia.
- Hiện tại thì sao?