Chương 2839: Vô địch, tịch mịch nhất! (1)
Chương 2839: Vô địch, tịch mịch nhất! (1)Chương 2839: Vô địch, tịch mịch nhất! (1)
Tục ngữ nói, nhân sinh như bàn cờ, bàn cờ như nhân sinh. Nhưng một người khi còn sống, làm sao có thể dùng một bàn cờ đến thuyết minh.
Dương Diệp minh bạch ý tứ của trung niên này.
Đối phương đã có sát tâm với hắn!
Mà cái sát tâm này, là ở sau khi hắn thua cờ mới xuất hiện. Hắn không biết vì cái gì đối phương có sát tâm với hắn, nhưng hắn rất xác định, khẳng định có quan hệ với bàn cờ này.
Ngươi đã muốn dùng bàn cờ nói sự tình, ta sẽ phá huỷ bàn cờ.
Trong tràng, trung niên không hề chớp mắt nhìn Dương Diệp, hắn không nói gì, cũng không có động thủ, cứ nhìn như vậy.
Dương Diệp nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, tiền bối, ngươi tính sai rồi...
- Ta tính sai?
Trung niên khẽ nở nụ cười.
- Không nghĩ tới, Kỳ Thánh ta rõ ràng bị một hậu bối nói tính sai, thú vị, nói ta nghe một chút...
Kỳ Thánh? Dương Diệp nhìn thoáng qua đối phương, sau đó nói:
- Tiền bối, theo ý của ngươi, nhân sinh tựa như bàn cờ, đúng không?
Trung niên khẽ lắc đầu.
- Bàn cờ, so với người càng phức tạp.
- Có phức tạp hơn nhân tâm không?
Dương Diệp hỏi.
Trung niên sửng sốt.
Dương Diệp lại nói:
- Tiền bối, ngươi được xưng Kỳ Thánh, có lẽ kỳ đạo của ngươi đã đăng phong tạo cực (*đạt tới đỉnh cao). Thế nhưng trong mắt của ta, ngươi tính sai rồi. Bởi vì ở trong lòng ngươi, quân cờ là thứ nhất, con người thứ hai, tựa như vừa rồi ngươi nói, ngươi cảm thấy quân cờ còn phức tạp hơn nhân tâm. Thế nhưng thử hỏi, trên thế giới này, có đồ vật gì có thể phức tạp hơn nhân tâm?
Trung niên trâm mặc.
Bởi vì hắn không cách nào phản bác Dương Diệp, nhân tâm, là phức tạp nhất trên thế giới, dễ biến đổi nhất, khó quan sát nhất.
Dương Diệp lại nói:
- Trên đời truyền lưu ba loại cảnh giới: Xem núi là núi, xem núi không phải núi, xem núi giống như núi. Điều này đại biểu ba loại tâm tình, người có thể hiểu thấu đáo ba loại cảnh giới, khẳng định không phải dong nhân. Tiền bối, ngươi cảm thấy ta đến loại cảnh giới nào?
Trung niên nhìn thoáng qua Dương Diệp nói:
- Xin lắng tai nghe.
Dương Diệp cười cười nói:
- Ta loại cảnh giới nào cũng không có đến. Ta muốn hỏi tiền bối một chút, tại sao chúng ta phải nhìn núi chứ?
Dương Diệp chỉ chỉ ngực mình.
- Trên thế giới, phức tạp nhất không phải núi gì, lại càng không là quân cờ, mà là chúng ta, là tâm của chúng ta. Cái tâm này, nó không chỉ lừa gạt người khác, có khi càng sẽ lừa gạt chính chúng ta. Dùng trái tim ngay cả mình cũng lừa gạt đi đối đãi sự vật, ngươi được sẽ là cái gì?
Trung niên trâm mặc.
Tay Dương Diệp khẽ động, một bàn cờ năng lượng xuất hiện ở trước mặt hắn cùng với trung niên, Dương Diệp nhìn bàn cờ kia cười cười nói:
- Tiền bối, ngươi nói bàn cờ này là nhân sinh của ta, nhưng trong mắt ta, nó kỳ thật là một bàn cờ. Ta biết rõ, theo ý của ngươi, nó không đơn thuần là một bàn cờ, khẳng định còn bao hàm triết lý nhân sinh nào đó... Nhưng trong mắt của ta, nó là một bàn cờ...
Nói xong, hắn vung tay lên, bàn cờ năng lượng biến mất.
- Ngươi xem, bàn cờ không còn. Nhưng chúng ta vẫn còn. Người còn, quân cờ có được khả năng vô hạn, nhưng nếu như người mất. Nó là một bàn cờ bình thường, quân cờ, bởi vì người mà bất phàm, mà không phải người bởi vì quân cờ mà bất phàm. Tựa như kiếm trong tay ta và kiếm đạo của ta, sở dĩ chúng bất phàm, là vì Dương Diệp ta. Tiền bối, muốn rõ thế giới, muốn rõ vạn vật, trước phải rõ mình, mình xem không rõ mình, còn nhìn thế giới, đây là chuyện cười...
Cái gì là kiếm?
Những lời này, Dương Diệp để tay lên ngực tự hỏi qua rất nhiều lân, nhưng đáp án đều là giống nhau. Kiếm, ở trong mắt hắn xem ra, là vũ khí, là dùng giết người, đơn giản như vậy. Có lẽ kiếm người khác không phải như thế, kiếm người khác, khả năng bao hàm cảnh giới, triết lý nhân sinh, đại đạo nào đó ...
Nhưng hắn không có, ở trong mắt hắn xem ra, kiếm, là vũ khí!
Hắn là dạng người gì, kiếm của hắn chính là dạng kiếm ấy, mà không phải bởi vì có dạng kiếm ấy, hắn mới đi làm người như vậy.
Kiếm, bởi vì người mà bất phàm! Người bởi vì kiếm mà bất phàm, đó là bị kiếm nô dịch, tựa như trung niên lúc trước, ở trong lòng đối phương, quân cờ đã vượt qua người rồi.
Đơn giản mà nói, đối phương đã bị quân cờ nô dịch.
Trong tràng, hai mắt trung niên chậm rãi đóng lại, trâm mặc.
Dương Diệp cũng trâm mặc.
Hắn không biết thực lực của đối phương, nhưng nhất định rất mạnh, cho nên đối phương không ra tay, hắn cũng không dám tùy tiện xuất thủ. Nếu như có thể mà nói, mọi người hảo hảo câu thông, người trước mắt này thoạt nhìn rất dễ nói chuyện!
Đã qua hồi lâu, trung niên chậm rãi mở mắt, khóe miệng hắn nổi lên tự giễu.
- Khó trách, khó trách, kiếm, bởi vì người mà bất phàm, cờ cũng như thế. Khó trách đến nay ta vẫn không có đạt tới Kỳ Tâm Thông Minh trong truyên thuyết...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Những năm gần đây, ta đều nghiên cứu Kỳ đạo, nhưng lại không có nghiên cứu qua mình, như lời ngươi nói, ta xác thực sai rồi. Người mới là căn bản.
- Tiền bối có thể hiểu ra, đó là tốt nhất.
Dương Diệp cười nói.
- Chỉ có thể coi là mở tư duy cho ta. Trung niên mỉm cười.
- Kỳ đạo không có phức tạp như nhân tâm, nhưng cũng bác đại tinh thâm, không đơn thuần một cái hiểu ra là có thể nâng cao một bước. Bất quá, nếu như không có lần hiểu ra này, ta khả năng cả đời dừng bước ở đây. Nói tóm lại, đa tạ ngươi...
- Tiền bối đừng giết ta là tốt rồi.
Dương Diệp cười nói.
Hắn cũng không quên, vừa rồi trung niên này có sát tâm với hắn.
- Ta không phải người vong ân phụ nghĩa.