Chương 3305: Chí nhân chí thiện! (2)
Chương 3305: Chí nhân chí thiện! (2)Chương 3305: Chí nhân chí thiện! (2)
Tần Ưu Thủy nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
Vũ khí của Kiếm Tiên, nghe đồn trong kiếm này có Kiếm Tiên truyên thừa. Trừ cái đó ra, kiếm này càng là tôn tại siêu việt Chân cấp.
Siêu việt Chân cấp!
Dương Diệp nhìn vê phía Thanh Liên kiếm, hắn đánh giá Thanh Liên kiếm một chút, sau đó vừa nhìn về phía kiếm gỗ nói:
- Hai người các ngươi, ai lợi hại hơn?
Lúc này kiếm gỗ run lên kịch liệt, sau đó nó lướt tới Thanh Liên kiếm, mà ở trong ánh mắt của mọi người, Thanh Liên kiếm bắt đầu lui về saul
Kiêng kị!
Không, chuẩn xác mà nói, Thanh Liên kiếm có chút sợi
Giờ khắc này, vẻ mặt huynh muội Tần Kiếm nghiêm túc. Hai huynh muội nhìn nhau một chút, trong mắt đều hiện lên chấn kinh.
Kiếm gỗ kia lai lịch ra sao? Vậy mà làm cho Thanh Liên kiếm e ngại!
Sắc mặt Dương Diệp bình tĩnh, không có chút ngoài ý muốn nào. Kiếm gỗ ngay cả bản nguyên của Lục Đinh Thần Hỏa cũng có thể thương tổn, Thanh Liên kiếm lợi hại, cũng không có khả năng lợi hại hơn Lục Đinh Thần Hỏa! Đáng tiếc là, kiếm gỗ này thiện lương, không thích hắn!
Bất quá không quan hệ, hắn sớm muộn gì cũng dạy hư kiếm gõ, để nó trở thành hung kiếm!
Hung kiếm không đáng sợ, đáng sợ là một thanh hảo kiếm biến thành hung kiếm!
Đúng lúc này, Thanh Liên kiếm đột nhiên run lên, sau một khắc, một đạo bạch quang lóe lên, một nam tử mặc trường bào màu trắng xuất hiện ở trong tâm mắt mọi người. Nam tử tóc bạc trắng, dung mạo tuấn mỹ, ở bên hông treo một cái hồ lô rượu.
Lý Thái Bạch!
Không cần phải nói, người này chính là Kiếm Tiên Lý Thái Bạch!
Thần sắc của huynh muội Tần Kiếm trở nên nghiêm nghị!
Lý Thái Bạch nhìn lướt qua ba người Dương Diệp, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Dương Diệp, khi thấy Dương Diệp, chân mày hắn cau lại.
- Là ngươi...
Dương Diệp nhướng mày.
- Ngươi biết ta? Lý Thái Bạch liếc mắt nhìn Dương Diệp.
- Thì ra là thế...
Lúc này Dương Diệp đang muốn nói chuyện, Lý Thái Bạch đột nhiên vung tay phải lên, ba quyển trục phân biệt rơi vào trước mặt ba người Dương Diệp nói:
- Ta biết vì sao các ngươi tới, đây là sở học suốt đời của ta, đều ở trong đó, các ngươi cầm đi đi!
Dương Diệp nhìn thoáng qua quyển trục trước mặt, sau đó nói:
- Cứ như vậy cho chúng ta?
Lý Thái Bạch hỏi lại.
- Bằng không thì thế nào đây?
Dương Diệp nói:
- Có chút quá dễ dàng a.
Lý Thái Bạch nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Ngươi đối với mọi việc đều có đề phòng, sống quá mệt mỏi!
Dương Diệp lắc đầu.
- Sống mệt mỏi dù sao cũng tốt hơn chết nhai
Lý Thái Bạch mỉm cười nói:
- Cũng phải. Giải thích một chút, bất kể là ai, tới nơi đây trước, đều sẽ đạt được truyền thừa của ta. Các ngươi tới trước, cho nên, các ngươi thu được.
Dương Diệp nói:
- Theo ta được biết, còn có một người tới sớm hơn chúng ta a?
Hắn nói chính là Tiêu Diêu Tử.
Lý Thái Bạch khẽ gật đầu.
- Là có một người đến sớm hơn các ngươi, bất quá đợi chút nữa các ngươi sẽ biết.
Nói xong, hắn đột nhiên nhìn về phía kiếm gỗ bên cạnh Tiểu Bạch, khi thấy kiếm gỗ, lông mày hắn lập tức nhíu lại.
- Tiền bối nhận biết kiếm này?
Dương Diệp vội hỏi.
Lý Thái Bạch nhìn chuôi kiếm này hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp.
- Nó làm sao lại đi theo ngươi?
- Có ý tứ gì?
Dương Diệp không hiểu.
Lý Thái Bạch nói:
- Ngươi sát tâm nặng như thế, mi tâm càng tràn ngập lệ khí, kiếm này chí nhân chí thiện, không có đạo lý đi theo ngươi a.
Mặt Dương Diệp đen lại, đây là đang nói hắn không phải người tốt al
Lúc này, Lý Thái Bạch lại nói:
- Thôi, hết thảy đều không liên quan gì đến ta.
Nói xong, hắn nhìn về phía Thanh Liên kiếm cách đó không xa.
- Kiếm này có linh, sẽ tự chọn chủ, nếu như nó không đi cùng ba người các ngươi, thì không được cưỡng câu.
Nói xong, hắn quay người đi tới sau lưng, nơi đó có một quan tài thủy tinh. Ở trong đó nằm một nữ tử, nữ tử này, chính là bản thể của những pho tượng chung quanh.
Lý Thái Bạch nhìn nữ tử trong quan tài hồi lâu, ánh mắt hắn dần dần ngây dại, thời gian dần trôi qua, thân thể hắn dần dần hư ảo. Rất nhanh, thân thể hắn hoàn toàn biến mất.
Cùng tiêu thất, còn có bộ quan tài thủy tinh kia.
Đúng lúc này, Thanh Liên kiếm khẽ run lên, thoáng qua, một màn ánh sáng màu xanh xuất hiện ở cách đám người không xa.
Tràng cảnh trong màn sáng, chính là chân núi Phượng Minh Sơn, cũng là địa phương đám người Dương Diệp vừa qua.
Đám người Dương Diệp không hiểu, đúng lúc này, một nam tử tay cầm trường kiếm, mặc bào màu trắng xuất hiện. Ở trước ngực trái của nam tử, có một chữ 'Kiếm nho nhỏ. Tiêu Diêu Tửi