Chương 3306: Ngay ở đây, tới lấy? (1)
Chương 3306: Ngay ở đây, tới lấy? (1)Chương 3306: Ngay ở đây, tới lấy? (1)
Tiêu Diêu Tử!
Thần sắc của Dương Diệp trở nên nghiêm nghị, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Tiêu Diêu Tử. Bất quá cùng ban đầu hắn ở Kiếm Tông nhìn thấy Tiêu Diêu Tử có chút không giống. Không phải bộ dáng không giống, mà là khí chất. Tiêu Diêu Tử bây giờ đứng ở nơi đó, tựu như cùng thiên địa một thể, trong lúc vô hình cho người ta cảm giác áp bách.
Trừ cái đó ra, Tiêu Diêu Tử còn cho Dương Diệp một loại cảm giác, một loại cảm giác đã từng quen biết!
Thời điểm huynh muội Tần Kiếm nhìn thấy Tiêu Diêu Tử, thần sắc cũng ngưng trọng lên. Mặc dù bọn hắn không biết Tiêu Diêu Tử cường đại như thế nào, nhưng trực giác nói cho bọn hắn, nam tử trong màn sáng kia, rất mạnh, cực kỳ mạnh!
Trong màn sáng.
Tiêu Diêu Tử đứng ở chân núi Phượng Minh Sơn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Phượng Minh Sơn, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Rất nhanh, hắn đi đến đỉnh núi Phượng Minh Sơn.
Tiêu Diêu Tử bước lên Phượng Minh Sơn, một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên từ đỉnh núi bao phủ xuống, rất nhanh, cỗ kiếm ý này đi tới trên đỉnh đầu Tiêu Diêu Tử, nhưng ở trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, kiếm ý đi vào trước mặt Tiêu Diêu Tử liền dừng lại, sau đó giống như thủy triều lui trở về đỉnh núi!
Huynh muội Tần Kiếm nhìn nhau một chút, trong mắt hai người không che giấu chấn kinh chút nào, cuối cùng Tần Kiếm nhìn về phía Dương Diệp.
- Dương huynh, cái này...
Dương Dilệp trâm mặc một lát, sau đó nói:
- Kiếm ý kia sợ hắn.
Kiếm ý sợ Tiêu Diêu Tửi
Trong lòng huynh muội Tần Kiếm cực kỳ chấn kinh, phải biết, kiếm ý kia là kiếm ý của Lcý Thái Bạch, kiếm ý của Lý Thái Bạch, đó là kiếm ý siêu việt Chân cảnh a! Nhưng kiếm ý này lại e ngại!
- Hắn là Tiêu Diêu Tử sao?
Một bên, Tần Ưu nói.
Dương Diệp nhkẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía màn sáng, trong màn sáng, lúc này Tiêu Diêu Tử đã đi tới trước vách núi, trên vách núi đá, chỉ có một câu: Nếu kiếm đạo tiểu thành, tiên nân cũng có thể chém!
Câu nói này chính là Lý Thái Bạch lưu lại! Tiêu Diêu Tử nhìn câu nói kia hồi lâu, sau đó nói:
- Tiên nhân? Tay cầm ba thước kiếm, người nào không thể giết?
Nói xong, kiếm trong tay hắn đột nhiên tiêu thất.
Thoáng qua, bên cạnh câu nói kia của Lý Thái Bạch, nhiều thêm một hàng chữ.
Tiêu Diêu Tử không có dừng lại, tiếp tục đi lên phía trước. Rất nhanh, Tiêu Diêu Tử đi tới đỉnh núi.
Tiêu Diêu Tử nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tiến vào trong đại điện, cũng là chỗ đám người Dương Diệp đang đứng.
Trong đại điện, lơ lửng một thanh kiếm, chính là Thanh Liên kiếm.
Ánh mắt Tiêu Diêu Tử rơi vào trên Thanh Liên kiếm, trầm mặc một cái chớp mắt, Thanh Liên kiếm khẽ run lên, thoáng qua, Lý Thái Bạch xuất hiện.
Lý Thái Bạch nhìn Tiêu Diêu Tử, Tiêu Diêu Tử cũng nhìn Lý Thái Bạch, chỉ bất quá thần sắc của Tiêu Diêu Tử vẫn luôn rất bình tĩnh.
Trâm mặc hồi lâu, Lý Thái Bạch đột nhiên nói:
- Ta cả đời này, gặp qua hai người tu vi kiếm đạo ở trên ta, một cái trong đó là ngươi.
Trong mắt Tiêu Diêu Tử rốt cục có một tia ba động. - Một người khác ở nơi nào?
Lý Thái Bạch ngẩng đầu nhìn một chút.
- Cửu thiên.
Tiêu Diêu Tử khẽ gật đầu.
- Minh bạch.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Lý Thái Bạch
- Kiếm Vực?
Lý Thái Bạch khẽ gật đầu.
- Bất quá, đã quên gần hết rồi.
Tiêu Diêu Tử nói:
- Dùng bao lâu để quên?
- Mười năm!
Lý Thái Bạch nói. Nói xong, hắn nhìn về phía Tiêu Diêu Tử. - Ngươi thì sao?
Tiêu Diêu Tử nói:
- Ba năm!
Lý Thái Bạch nhìn Tiêu Diêu Tử hồi lâu, sau đó nói: - Ngươi không phải tới từ Tiểu Thiên vũ trụ chứ. Tiêu Diêu Tử khẽ gật đầu.
Trong mắt Lý Thái Bạch lóe lên vẻ phức tạp.
- Không nghĩ tới, ở dị thế tha hương, lại có nhân vật như ngươi.
Tiêu Diêu Tử nói:
- Ngươi đối đãi Kiếm Vực như thế nào?
Lý Thái Bạch trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Ngộ Vực' đơn giản, hiểu 'Vực' khó.
Tiêu Diêu Tử nhẹ gật đầu.
- Vực, lưu tâm cảnh, ở trên 'Chân 'Minh' Đạo, lại bao hàm Chân 'Minh 'Đạơ, chuẩn xác mà nói là bao hàm hết thảy vạn vật.
Nói đến đây, hắn trâm mặc một cái chớp mắt, sau đó nói:
- Nếu muốn hiểu vực, trước phải hiểu tâm, hiểu thế gian vạn vật.
Lý Thái Bạch nhìn Tiêu Diêu Tử hồi lâu, sau đó nói:
- Kiếm đạo của ngươi còn có thiếu hụt.
Tiêu Diêu Tử nhẹ gật đầu.
- Ta biết.
- Đối với ngươi mà nói, chỉ sợ khó mà đền bù chỗ thiếu hụt này.
Lý Thái Bạch nói. Tiêu Diêu Tử không có nói chuyện. Trâm mặc một cái chớp mắt, hắn quay người rời đi, khi đi đến cửa cung điện, hắn đột nhiên dừng bước, sau đó nhìn thoáng qua pho tượng nữ tử ở bên cạnh.
- Ba thước thanh phong, vẫn chém không đứt tơ tình?
Lý Thái Bạch trâm mặc mấy tức, sau đó nói:
- Cửa này, ta qua không được.
Tiêu Diêu Tử khẽ lắc đầu.
- Đáng tiếc, bằng không thì, ngươi ta có thể chiến một trận.
Nói xong, hắn trực tiếp tiêu thất ngay tại chỗ.
Đến tận đây, màn sáng tiêu thất.
Trong đại điện, ba người Dương Diệp trâm mặc.
Hai mắt Dương Diệp khép hờ, trong đầu một mực hồi tưởng Tiêu Diêu Tử cùng Lý Thái Bạch đối thoại.
Kiếm Vực!
Tiêu Diêu Tử cùng Lý Thái Bạch lại muốn quên Kiếm Vực!
Tại sao bọn hắn muốn quên Kiếm Vực?
Dương Diệp không lý giải được. Mặc dù hắn không tính chân chính hiểu Kiếm Vực, nhưng Kiếm Vực giúp đỡ hắn có thể nói gần Hồng Mông Tháp. Mà hắn tin tưởng, mặc kệ là Tiêu Diêu Tử hay Lý Thái Bạch, bọn hắn lý giải Kiếm Vực, khẳng định mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nhưng Lý Thái Bạch cùng Tiêu Diêu Tử vậy mà đều quên Kiếm Vực!