Chương 3415: Ta muốn chay! (2)
Chương 3415: Ta muốn chay! (2)Chương 3415: Ta muốn chay! (2)
Bởi vì Dương Diệp không có khả năng một cái đánh mười cái?
Nhưng hiện tại, bọn họ phát hiện, thời điểm Dương Diệp không chọn chính diện giao thủ, mà hèn mọn bỉ ổi, bọn họ lại một biện pháp cũng không có.
Dương Diệp không đáng sợ, đáng sợ chính là Dương Diệp hèn mọn bỉ ổi!
Trong tràng, trâm mặc khoảnh khắc, Doanh Khánh nói:
nếu
- Mười người một tổ, đi ra ngoài phong ấn những đại địa kia, gặp phải hắn, không nên ham chiến, chỉ cần phòng thủ là được, sau đó thông tri những người khác.
- Biện pháp này không giải quyết được gốc rễ!
Lão giả áo bào đen trâm giọng nói:
- Bởi vì chúng ta phong ấn không hết. Doanh Khánh khẽ gật đầu.
- Ta biết rõ, các ngươi cứ việc đi làm, chuyện còn lại giao cho tal
Lão giả áo bào đen nhìn Doanh Khánh một cái, sau đó khẽ gật đầu, xoay người cùng các cường giả Doanh gia biến mất ở trong đại điện.
Thiên Hoang Thành, một nơi hẻo lánh nào đó.
Nhìn từng đạo từng đạo khí tức cường đại từ trong Thiên Hoang Điện phóng lên trời, khóe miệng Dương Diệp nổi lên nụ Cười.
- Bọn họ đi rail
Dương Liêm Sương nói.
- Nhưng mười người một tổ, chúng ta không cách nào ở trong thời gian ngắn đánh chết mười tên Chân cảnh!
Dương Diệp cười nói:
- Vì sao phải đi giết bọn hắn?
Dương Liêm Sương quay đầu nhìn về phía Dương Diệp.
- Vậy ý của ngươi là gì?
Chân phải Dương Diệp nhẹ nhàng chà chà trên mặt đất, sau đó nói:
- Ngươi nói đi, nếu như Thiên Hoang Thành bị hủy, có thể khiếp sợ toàn bộ Trung Thiên vũ trụ hay không?
Dương Liêm Sương nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Ta có chút sợ ngươi rồi! - Có ý tứ gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Dương Liêm Sương nói:
- Một người, có được thực lực cường đại, cũng không quá đáng sợ, đáng sợ chính là, người có được thực lực cường đại còn vô sỉ, không chỉ vô sỉ, còn hèn mọn bỉ ổi. Quê quán chúng ta có câu nói, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, ta cảm thấy được, ngươi chính là loại người này!
Sắc mặt Dương Diệp tối đen.
- Ta không có phát hiện, ngươi tổn hại người rất lợi hại ahl
Dương Liêm Sương mỉm cười.
- Không lãng phí thời gian. Nói đi, làm như thế nào?
Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía.
- Đi theo tal
Nói xong, hắn cùng với Dương Liêm Sương biến mất ngay tại chỗ.
Ba tức sau.
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên ở trên không Thiên Hoang Thành, ngay sau đó, một đạo kiếm quang từ phía chân trời đánh úp lại, cuối cùng, đạo kiếm quang kia bắn vào trong Thiên Hoang Thành.
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ Thiên Hoang Thành bị một phân thành hai. Nhưng còn chưa kết thúc, lại một đạo kiếm quang bắn vào Thiên Hoang Thành, trong chốc lát, toàn bộ Thiên Hoang Thành bị phân làm bốn!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Hoang Thành sôi trào!
Có người tập kích Doanh gial
Đây là ý niệm của tất cả mọi người lúc này.
Nhưng ai dám tập kích Doanh gia?
Dương Diệp cũng không có dừng tay, lại hai đạo kiếm khí bắn vào Thiên Hoang Thành, trong khoảnh khắc, toàn bộ Thiên Hoang Thành bị phân thành mười mấy mảnh!
Mà những cường giả Doanh gia ở bên ngoài cũng dồn dập lao về phía Thiên Hoang Thành, nhưng người trong Thiên Hoang Thành lại dôn dập trốn ra bên ngoài.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Hoang Thành hoàn toàn rối loạn.
Trong ngõ ngách, Dương Diệp nhìn tường thành Thiên Hoang Thành không trọn vẹn, không biết đang suy nghĩ gì.
- Rút luil Lúc này, Dương Liêm Sương đột nhiên nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, ngay sau đó, kiếm trong tay hắn đột nhiên động. Trong chốc lát, trên tường thành xuất hiện vài chữ to: Có gan ngươi chờ, ngày mai ta tiếp tục đến!
Viết xong mấy chữ này, khóe miệng Dương Diệp nổi lên nụ cười, sau đó nói:
- ĐỊI
Nói xong, hắn cùng với Dương Liêm Sương phóng lên trời.
Rất nhanh, hai người tới trước mặt Thiên Hoang đại trận, nhìn Thiên Hoang đại trận trước mặt, Dương Liêm Sương nhìn về phía Dương Diệp.
- Ngươi tới hay ta đến?
Dương Diệp nói:
- Là lúc ngươi bộc lộ tài năng rồi!
Dương Liêm Sương khẽ gật đầu, sau một khắc, tay phải nàng đột nhiên biến thành một móng vuốt đen kịt, thoáng qua, nàng một chưởng võ vào trên đại trận.
Toàn bộ Thiên Hoang đại trận run lên kịch liệt, ngay sau đó bị xé nứt ra.
Dương Liêm Sương thu tay lại, nhìn về phía Dương Diệp. - Chúng ta đi!
Dương Diệp khẽ gật đầu, đang muốn nói chuyện, lúc này sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, trầm mặc một cái chớp mắt, Dương Liêm Sương nói khẽ:
- Quả nhiên, chỉ bỏ chạy là không được.
Theo Dương Liêm Sương nói xong, ở cách hai người không xa, xuất hiện một lão giả tóc bạc cùng một trung niên nam tử.
Nam tử đúng là Doanh gia gia chủ Doanh Khánh, đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là lão giả tóc bạc kia.
Bởi vì lão giả tóc bạc này, là Chân cảnh lục đoạn!
Lúc này, Dương Liêm Sương nhìn về phía Dương Diệp.
- Có ý kiến gì không?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Cói
- Ý kiến gì?
Dương Liêm Sương vội hỏi.
Dương Diệp nói:
- Ta muốn chạy!
Dương Liêm Sương: