Chương 3416: Tuyên chiến! (1)
Chương 3416: Tuyên chiến! (1)Chương 3416: Tuyên chiến! (1)
Muốn chạy trốn!
Những lời này, Dương Diệp cũng không có nói giỡn, lúc này hắn nghĩ hoàn toàn chính xác là trốn.
Chân cảnh lục đoạn!
Tuy hắn một kiếm chém vỡ qua thân thể Chân cảnh lục đoạn, nhưng đó là hắn ở dưới tình huống cực hạn. Mà bây giờ, hắn căn bản không dám để át chủ bài của mình ra hết. Bởi vì nơi này là Doanh gia, ở đây, ngoại trừ Chân cảnh lục đoạn, còn có rất nhiều cường giả Chân cảnh!
Hơn nữa, một khi át chủ bài của hắn ra hết, mà cường giả Chân cảnh không cùng hắn ngạnh kháng, hắn cũng không có biện pháp làm gì đối phương.
Đơn giản mà nói, át chủ bài ra hết, hắn cũng không có nắm chắc đánh chết Chân cảnh lục đoạn. Mà đây là địa bàn Doanh gia, có thể tưởng tượng, một khi hắn kiệt lực, kết cục sẽ như thế nào.
Phải trốn!
Nhưng lúc này muốn chạy trốn, hiển nhiên rất khó!- Khó có thể tưởng tượng!
Lúc này, lão giả tóc trắng kia đột nhiên nói: - Dương gia xuất hiện hai tuyệt thế thiên tài, nhiêu năm trước, Dương gia có Dương Vô Địch, hiện tại, Dương gia có các ngươi, ha ha, trời cao đối đãi Dương gia các ngươi thật không tệ!
Dương Diệp và Dương Liêm Sương nhìn nhau một cái, cuối cùng, Dương Liêm Sương nhìn về phía lão giả tóc trắng.
- Có chút không nghĩ tới, không nghíĩ tới loại lão quái vật như ngươi sẽ ra ngoài!
Lúc này Doanh Khánh đột nhiên nói:
- Kinh động lão tổ, là vì ta không muốn cho các ngươi bất cứ cơ hội nào. Dương Diệp, Dương Liêm Sương, sở dĩ các ngươi dám đến Doanh gia ta, đơn giản là cho rằng Doanh gia lão tổ sẽ không dễ dàng đi ra. Đáng tiếc, chúng ta sẽ không như các ngươi mong muốn. Bởi vì ta chưa bao giờ khinh thị qua các ngươi, Doanh gia ta, coi hai người các ngươi là Chân cảnh lục đoạn đến đối đãi!
- Rất vinh hạnh!
Dương Liêm Sương nói:
- Chỉ là, Doanh gia ngươi không sợ tổn thất một Chân cảnh lục đoạn sao?
- Đến thử xem?
Lão giả tóc trắng đột nhiên nói.
Dương Liêm Sương nhìn vê phía Dương Diệp, hai người nhìn nhau, sau một khắc, hai người đồng thời biến mất ngay tại chỗ, mà thời điểm hai người biến mất, tay phải của lão giả tóc trắng đột nhiên thò ra, trong chốc lát, một đạo ánh sáng trắng từ trên lòng bàn tay hắn tuôn raI
Trong tràng đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ngay sau đó, lão giả tóc trắng liên tục lui tâm hơn mười trượng, mà Dương Diệp và Dương Liêm Sương thì lui trăm trượng!
Lúc này đây giao phong, không thể nghi ngờ Dương Diệp và Dương Liêm Sương rơi xuống hạ phong. Nhưng thần sắc của lão giả tóc trắng cùng Doanh Khánh lại vô cùng ngưng trọng.
Sự tình Dương Diệp và Dương Liêm Sương ở Dương gia chém vỡ thân thể Dương Hạng, tại Trung Thiên vũ trụ cũng không phải bí mật gì. Nhưng kia chỉ là nghe nói, không có thấy tận mắt. Bởi vậy bọn họ đối với thực lực của Dương Diệp và Dương Liêm Sương, không có một khái niệm chính xác nào.
Mà bây giờ, bọn họ đã có.
Dương Diệp tăng thêm Dương Liêm Sương, thật có thể đối kháng Chân cảnh lục đoạn!
Giờ khắc này, trong lòng Doanh Khánh có chút sợ. Không phải sợ Dương Diệp và Dương Liêm Sương lúc này, mà sợ Dương Diệp và Dương Liêm Sương lớn lên.
Một khi hai người này chân chính lớn lên, khi đó, Doanh gia ở trước mặt hai người bọn họ chỉ có thể run rẩy!
Không thể để cho hai người này lớn lên!
Nghĩ đến đây, tay phải Doanh Khánh vung lên, trong chốc lát, mấy chục bóng người từ trong Thiên Hoang thành phóng lên trời, rất nhanh, bốn phía Dương Diệp và Dương Liêm Sương nhiều hơn chừng ba mươi cường giả Chân cảnh, mà trong đó, thấp nhất cũng là Chân cảnh tam đoạn!
Tuyệt sát Dương Diệp và Dương Liêm Sương!
Nếu hai người này không chết, vê sau Doanh gia khó có thể bình an!
Cho dù Dương Diệp và Dương Liêm Sương cùng Doanh gia không có ân oán, bọn họ cũng sẽ không để hai người lớn lên.
Uy hiếp!
Nếu Dương Diệp và Dương Liêm Sương lớn lên, đó là sẽ uy hiếp được địa vị bá chủ của Doanh gia ở Trung Thiên vũ trụ.
Xa xa, nhìn thấy một màn này, thần sắc của Dương Diệp chìm xuống, nhiều cường giả như vậy, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không chịu nổi ahI
Solo, hắn cùng với lão giả tóc trắng cũng có thể tranh tài một trận, nhưng hiện tại, người ta nói rõ là muốn quần ẩu ahl
Trâm mặc một cái chớp mắt, tay phải Doanh Khánh đột nhiên vung lên.
- Cùng lúc ra tay!
Nói xong, những Chân cảnh ở xung quanh Dương Diệp và Dương Liêm Sương lập tức bắn mạnh tới.
Cùng lúc đó, Doanh Khánh nhìn về phía lão giả tóc trắng.
- Kính xin lão tổ đồng loạt ra tay!
Lão giả tóc trắng có chút trâm ngâm, sau đó khẽ gật đầu, muốn ra tay. Nhưng đúng lúc này, xa xa Dương Liêm Sương đột nhiên bước ra một bước, sau một khắc, một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố đột nhiên từ trong cơ thể nàng quét ra, ngay sau đó, ở trong ánh mắt của mọi người, hai cái cánh che khuất bầu trời xuất hiện ở sau lưng Dương Liêm Sương!
Phượng Dực màu đen!
Dương Liêm Sương không nói nhảm, tay phải nàng bắt lấy bả vai Dương Diệp, sau một khắc, Phượng Dực màu đen vỗ mạnh một cái, làm cho mấy vạn trượng không gian xung quanh vặn vẹo rung rung. Mà nàng cùng Dương Diệp đã biến mất ở tại chỗ.
- Trốn chỗ nào!
Trong tràng đột nhiên vang lên âm thanh của lão giả tóc trắng, ngay sau đó, một bàn tay khổng lồ đột nhiên xẹt qua chân trời, trảo tới bầu trời sao vô tận. Đúng lúc này, một tiếng kiếm minh truyền đến, ngay sau đó, toàn bộ phía chân trời run lên kịch liệt, ở trong ánh mắt của mọi người, bàn tay khổng lồ rạn nứt ra.
Rất nhanh, trong tràng khôi phục bình tĩnh.
Nhưng thần sắc của lão giả tóc trắng lại vô cùng khó coi.
Chạy thoát!
Dương Liêm Sương cùng Dương Diệp dĩ nhiên ở dưới mí mắt hắn chạy thoát!
Không chỉ lão giả tóc trắng sắc mặt khó coi, sắc mặt người Doanh gia cũng vô cùng khó coi. Có thể tưởng tượng, nếu việc này truyền đi, cái này đối với mặt mũi của Doanh gia là một đả kích lớn.
Cái này còn không phải trọng điểm, trọng điểm là, bọn họ thấy được hai vị thiên tài Dương gia khủng bố. Hiện tại Dương Diệp và Dương Liêm Sương, một cái mới Chân cảnh cùng Chí cảnh, một khi bọn họ lớn lên, kia sẽ đáng sợ bực nào!
Trong tràng, trâm mặc hồi lâu, lão giả tóc trắng đột nhiên nói:
- Mời Lý gia, Vương gia, Lục gia, còn có Tần gia gia chủ đến Thiên Hoang Thành, nói Doanh gia ta có chuyện quan trọng thương thảo.
Doanh Khánh khẽ gật đầu, sau đó xoay người biến mất ngay tại chỗ.
Lão giả tóc trắng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao vô tận, trâm mặc hồi lâu, đột nhiên hắn thấp giọng nói:
- Giang sơn lúc nào cũng có nhân tài ah.