Chương 3549: Sư huynh của Dương Diệp? (2)
Chương 3549: Sư huynh của Dương Diệp? (2)Chương 3549: Sư huynh của Dương Diệp? (2)
Dương Diệp chưa bao giờ gửi gắm hi vọng ở trên thân của người khác, nhưng lúc này, hắn căn bản không có lựa chọn nào. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ vật gì cũng chỉ là vô nghĩa. Tuy nhiên, điều làm cho Dương Diệp có chút không hiểu là tại sao Cùng Kỳ cùng Hậu Khanh, còn có Hồng Mông tháp đột nhiên im lặng.
Người trung niên trước mắt này khiến bọn họ kiêng ky sao?
Có lẽ Cùng Kỳ cùng Hậu Khanh kiêng ky người trung niên này, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không sợ người trung niên này. Cho nên, Cùng Kỳ cùng Hậu Khanh còn có Hồng Mông tháp đột nhiên thay đổi như vậy, chắc chắn còn có nguyên nhân gì khác!
Tuy nhiên lúc này hắn rõ ràng không có thời gian suy nghĩ vấn đề này.
Một kiếm lại một kiếm!
Cuối cùng, sau khoảng nửa canh giờ, theo Dương Diệp chém xuống một kiếm, những sợi tơ màu vàng trên toàn thân nam tử trung niên cuối cùng đã biến mất.
Kiếm thu lại, Dương Diệp tránh qua một bên, sau đó nhìn về phía nam tử trung tuổi kia. Cùng lúc đó, tay phải hắn nắm thật chặt kiếm trong tay. Nếu như đối phương đổi ý, hắn tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Đối mặt với nam tử trung niên này, hắn không phải không có sức đánh một trận.
Hắn còn có một con át chủ bài, chưa tới lúc cùng đường, hắn không muốn dùng!Phía xa, nam tử trung niên hít sâu một hơi:
- Cuối cùng cũng được giải thoát rồi. Vạn năm bị nhốt... Cuối cùng cũng được giải thoát rồi...
Vạn năm!
Dương Diệp nheo mắt, người này lại có thể bị câm tù vạn năm! Cũng không biết là bị ai câm tùi
Lúc này, nam tử trung niên nhìn về phía Dương Diệp:
- Biết là ai câm tù ta không?
Dương Diệp lắc đầu.
Nam tử trung niên nói:
- Một lão già mặc áo đạo sĩ!
Lão già mặc áo đạo sĩ!
Dương Diệp lập tức sửng sốt!
Hắn không ngờ được người trước mắt này lại bị lão già mặc áo đạo sĩ cầm tù.
Lúc này, nam tử trung niên lại nói: - Hắn chỉ là một phân thân, nhưng ta biết hắn là ai.
Dương Diệp liếc nhìn nam tử trung niên, sau đó nói:
- Vì sao hắn lại câm tù ngươi?
Nam tử trung niên nói:
- Bởi vì trước đây kết giới buông lỏng, sau đó ta lại xuống. Sau khi xuống, vận khí của ta không tốt, vừa vặn gặp phải phân thân của hắn. Thật ra, ta vốn rằng mình sẽ chết. Bởi vì người thượng giới xuống, chính là trái với thiên quy, người trái với thiên quy đều sẽ chết! Nhưng hắn không giết taI
- Vì sao?
Dương Diệp hỏi.
Nam tử trung niên nói:
- Không biết.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp:
- Ta cảm nhận được khí tức của hắn ở trên người ngươi, ngươi cùng hắn có quan hệ thế nào?
Dương Diệp không trả lời, mà hỏi ngược:
- Ngươi sẽ đi tìm hắn báo thù sao?
- Báo thù à? Nam tử trung niên ngây người, sau đó khẽ cười:
- Năm đó một phân thân của hắn lại có thể phong ấn ta, ngươi cảm thấy ta có thể tìm hắn báo thù sao?
Dương Diệp cười nói:
- Cũng phải!
Lúc này, nam tử trung niên vung tay phải lên, cái cây kia lập tức trôi đến trước mặt Dương Diệp:
- Hạo Thiên ta nói giữ lời, vật này là của ngươi.
Dương Diệp liếc nhìn nam tử trung niên, sau đó thu hồi cái cây kia:
- Cảm ơn.
Hạo Thiên mỉm cười:
- Là ta nên cám ơn ngươi, nếu như không phải nhờ có ngươi, ta còn không biết sẽ phải bị nhốt bao lâu nữa!
Dương Diệp nhìn kiếm gỗ trong tay, sau đó nói:
- Vì sao nó có thể loại bỏ kết giới?
Hạo Thiên liếc nhìn kiếm gỗ trong tay Dương Diệp:
- Bởi vì bên trong nó giấu năng lượng mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, còn có hồn của Sơn Xuyên Thảo Mộc, cùng với linh vạn vật trong thiên địa. Bất kỳ trận pháp nào cũng phải dựa vào vạn vật trong thiên địa. Cho nên bất kể là trận pháp gì, kết giới nào, chỉ cần dựa vào vạn vật trong thiên địa hình thành, sẽ không có cách nào phòng ngự trước thanh kiếm này!
Thì ra là thết
Dương Diệp khẽ gật đầu, không trách được trước đây kiếm này từ phía trên rơi xuống lại đâm rách kết giới!
Lúc này, Hạo Thiên lại nói:
- Tuy nhiên, thế gian có một loại trận pháp, không dựa vào vạn vật mà tự hình thành một khối, thanh kiếm này của ngươi khó có thể phá hỏng được loại trận pháp này. Tuy nhiên, nếu như bản thân ngươi có thực lực đủ mạnh mẽ, lại cộng thêm thanh kiếm này thì vẫn có thể phá được.
Dương Diệp cười nói:
- Nếu như ta thực lực đủ mạnh mẽ, không cần kiếm này cũng có thể làm được, đúng không?
Hạo Thiên nói:
- Điều này cũng đúng!
Dương Diệp không nói gì, hắn ôm quyền, nói:
- Các hạ, ta còn có việc, cáo từ trước.
Nói xong, hắn xoay người và biến mất ở cách đó không xa. Sau khi Dương Diệp biến mất, nụ cười trên mặt Hạo Thiên dần dần biến mất. Hắn nhìn theo phương hướng Dương Diệp rời đi rất lâu, sau đó khẽ nói:
- Vừa chính vừa tà, trên người mang sát ý Minh Cảnh, lại có thể sử dụng kiếm kia... Quái lại
Dứt lời, hắn im lặng rất lâu rồi nhìn lướt qua xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời:
- Địa Quân, món nợ của chúng ta sẽ nhanh chóng có thể được thanh toán thôi!
Vừa dứt lời, toàn thân hắn trực tiếp biến mất.
Cùng biến mất với hắn còn có mấy ngọn núi này.
Chúng lặng lẽ biến mất, tất cả hóa thành hư vôi...
Sau khi Dương Diệp rời đi, tốc độ lập tức nhanh hơn, khi bay được mấy ngàn dặm, lúc này, giọng nói Cùng Kỳ đột nhiên vang lên ở trong đầu hắn:
- Tiểu tử, ngươi biết hắn là ai không?
Dương Diệp đang muốn nói, lúc này, giọng nói Cùng Kỳ lại vang lên:
- Nghiêm khắc mà nói, hắn với ngươi là cùng nhất mạch, ngươi có khả năng phải gọi hắn là sư huynh... Dương Diệp: