Chương 3548: Sư huynh của Dương Diệp? (1)
Chương 3548: Sư huynh của Dương Diệp? (1)Chương 3548: Sư huynh của Dương Diệp? (1)
Trên vai Dương Diệp, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, cuối cùng nàng vội vàng ôm lấy Dương Diệp kéo về phía sau, nhưng nàng làm sao có thể kéo được chứ?
Giờ phút này, Tiểu Bạch sốt ruột cũng sắp khóc rồi!
Cứ như vậy, Dương Diệp cùng Tiểu Bạch bước vào trong bóng tối
kia.
Giờ phút này, Dương Diệp đã trấn tĩnh lại.
Cùng Kỳ cùng Hậu Khanh im lặng, Hồng Mông tháp yên lặng.
Hắn biết, lân này mình nhất định gặp phải chuyện lớn.
Lúc này hoảng loạn cũng không có tác dụng gì.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên, đây là ở dưới chân vách núi, cách hắn không xa có một cái cây cao tới chừng mười trượng, cây này chỉ có một màu đen, ở thân cây kết chừng mười đóa hoa màu trắng rất đặc biệt, giống như do tuyết trắng tập trung thành!Mà ở dưới những đóa hoa này còn có từng trái cây lớn bằng nắm đấm, toàn thân màu đỏ, có vẻ sặc sỡi
Ở dưới tàng cây này là một nam tử ngồi xếp bằng, tóc dài để xõa xuống vai. Bởi nam tử cúi đầu, nên Dương Diệp căn bản không thấy được khuôn mặt của hắn.
Dương Diệp liếc mắt nhìn nam tử, sau đó nói:
- Các hạ là?
Nam tử ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, lúc này, Dương Diệp thấy rõ bộ dáng của đối phương. Nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ trung niên, vẻ mặt bình tĩnh, hoànk toàn không có khí thế tàn ác.
Lúc này, người đàn ông nói:
- Muốn cái cây này sao?
Dương Diệp liếc nhìn cái cây kia, sau đó nói:
- Muốn.
Nam tử khẽ gật đầu:
- Người muốn cái cây này đều đã chết hết. Tuy nhiên, ngươi có thể sẽ là một ngoại lệ!
Dương Diệp nói:
- Nói thử xeml
Nam tử nhìn Dương Diệp vài hơi thở, sau đó nói:
- Tâm tính không tệ, là một nhân tài. Mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn rời khỏi đây, ngươi có thể giúp được ta không? Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó nói:
- Không hiểu rõ lắm!
Lúc này, nam tử chậm rãi đứng lên, vào giây phút khi hắn đứng lên, ở đó đột nhiên đất rung núi chuyển, trong phút chốc, ba ngọn núi xung quanh chấn động mạnh, ngay sau đó rất nhiêu chùm tia sáng nhỏ giống như kim châm từ trên đỉnh của ba ngọn núi lớn bắn ra, cuối cùng đều bắn vào trên thân của nam tử trung tuổi kia.
Giờ phút này, trên người của nam tử trung niên giống như mặc một tấm áo lưới màu vàng!
Cùng lúc đó, dưới chân nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu vàng, cái vòng tròn kia nhanh chóng xoay tròn, từng ánh sáng màu vàng tuôn ra từ dưới chân hắn, từng tâng từng tầng che phủ nam tử trung niên!
Nam tử trung niên nhìn về phía Dương Diệp:
- Nhìn thấy không?
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Đây là cái gì?
Nam tử trung niên nói:
- Một trận pháp, một trận pháp chuyên môn dùng để giam cầm những người như chúng ta. Dương Diệp nói:
- Các hạ, thực lực ngươi vượt xa ta, nhưng ngươi cũng không thể phá vỡ trận pháp này, ngươi cảm thấy ta có thể sao?
Nam tử trung niên đột nhiên nhìn về phía thanh kiếm trong tay Dương Diệp:
- Ngươi không thể, nhưng thanh kiếm này của ngươi thì có thểt
Kiếm gỗi
Dương Diệp nói:
- Các hạ nhận ra được thanh kiếm này sao?
Nam tử trung niên khẽ gật đầu:
- Nhận ra được. Đó là kiếm của Nhân Quân, người ở thượng giới có ai mà không nhận ra được nó chứ?
Thượng giới!
Trong lòng Dương Diệp rùng mình, hắn không ngờ được người trước mắt này lại là người của thượng giới. Tuy nhiên cũng đúng, cũng chỉ có người ở thượng giới mới có thực lực kinh khủng như thế.
Dương Diệp nói:
- Là ai nhốt các hạ ở nơi đây?
Nam tử trung niên khẽ lắc đầu: - Nói ra, ngươi cũng không biết, cho nên không nói cũng được. Chỉ cân ngươi phá hỏng trận này, cái cây này chính là của ngươi.
- Không phá được thì sao?
Dương Diệp hỏi.
- Vậy để mạng lại chỗ này!
Nam tử trung niên nói:
- Ta hi vọng có người có thể tới đây, nhưng ta không hy vọng có rất nhiều người tới đây, đặc biệt là một số người. Cho nên, ngươi hiểu chưa?
Dương Diệp khẽ cười:
- Ta dường như không có sự lựa chọn.
- Vẫn có một lựa chọn!
Nam tử trung niên nói:
- Ngươi có thể lựa chọn giết ta.
Giết?
Dương Diệp lắc đầu, hủy bỏ ý nghĩ này. Nam tử trước mắt này thể hiện ra thực lực tuyệt đối còn mạnh hơn nữ tử váy màu đỏ trước đây. Đương nhiên, bây giờ thì không biết thế nào. Bởi vì thực lực của nữ tử váy màu đỏ này đang từ từ khôi phục, đối phương càng ngày càng mạnh mẽ, mà bây giờ, đối phương mạnh mẽ đến trình độ nào, hắn cũng không biết!
Nói tóm lại, bây giờ, hắn chắc chắn không thể đối đầu được với nam tử trung niên trước mắt này.
Im lặng sau một hồi, Dương Diệp nắm chặt kiếm gỗ trong tay, huyền khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Qua hai hơi thở, hắn đột nhiên giơ kiếm chém về phía nam tử trung niên.
Xuy!
Một đường kiếm khí cắt qua không trung, sau đó lập tức cắt lên những sợi tơ màu vàng trước mặt nam tử trung niên.
Kendgl
Từng tia lửa lập tức chớp hiện ở trên người của nam tử trung niên.
Hai hơi thở sau, nam tử trung niên cúi đầu nhìn, những sợi tơ màu vàng trên người hắn tuyệt đối không đứt, nhưng lại xuất hiện từng vết kiếm. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt nam tử trung niên có thêm một chút biến hóal
Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp:
- Không hổ danh là kiếm của Nhân Quân, ngay cả trận pháp này cũng có thể phá hỏng được. Nào, tiếp tục đi!
Dương Diệp liếc nhìn nam tử trung niên và lại giơ kiếm lên, sau đó chợt chém xuống một kiếm. Cứ như vậy, Dương Diệp chém từng kiếm xuống, trong lúc Dương Diệp không ngừng vung lên hạ dưới, những sợi tơ màu vàng trên người của nam tử trung niên càng lúc càng ít, vòng sáng màu vàng dưới chân nam tử trung niên cũng càng lúc càng mờ nhạt.