Chương 3600: Chờ ngươi đã lâu! (1)
Chương 3600: Chờ ngươi đã lâu! (1)Chương 3600: Chờ ngươi đã lâu! (1)
Trên tinh cầu yên tĩnh, khi cái ô kia bị phá, vào giây phút đó người áo đen kia lập tức lùi về phía sau đủ vạn trượng, kéo dài khoảng cách cùng Dương Diệp.
Người áo đen trâm giọng nói:
Ngươi là Dương Diệp!
Cách đó không xa, Dương Diệp cũng không bất ngờ, khi hắn lấy kiếm ra, trong giây phút đó chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm thân phận của mình nữa. Trận chiến vừa rồi làm cho hắn biết, muốn đơn thuần sử dụng cơ thể giết chết một cường giả Chuẩn Minh Cảnh thì căn bản không có khả năng!
Cơ thể hắn bây giờ nhiều lắm chỉ có thể chống lại một tên cường giả Chuẩn Minh Cảnh!
Dương Diệp tay câm kiếm gỗ, đang muốn tiếp tục ra tay, đột nhiên, không gian ở trước mặt hắn bắt đầu chấn động, rất nhanh, một âm thanh vang lên ở trong đầu hắn:
Chạy maul
Đây là giọng nói của ÁmITrốn à?
Dương Diệp nhíu mày, đúng lúc này, giọng nói của Ám lại vang lên: - Lập tức trốn đi!
Dương Diệp không do dự nữa, hắn liếc nhìn người áo đen kia, sau đó thân hình run lên, hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở phía chân trời.
- Muốn chạy trốn à? Có thể dễ dàng như vậy sao?
Người áo đen kia hừ lạnh một tiếng, lập tức cơ thể thoáng động đuổi theo về phía Dương Diệp.
Bây giờ Dương Diệp đó chính là một bảo bối! Nếu như có thể giết được Dương Diệp sẽ thu được kiếm gỗ này, kiếm gỗ này chính là thân vật đấy! Cho dù không giết được Dương Diệp, chỉ cân kìm chế hắn, khi đó cũng có thể thu được một món bảo vật Đế cấp hạ phẩm!
Giờ phút này, trong lòng người áo đen rất kích động!
Rất nhanh, Dương Diệp đi tới trong tinh không mênh mông, ngay từ lúc đầu, hắn còn không hiểu ý của Ám, nhưng khi hắn rời khỏi viên tinh cầu yên tĩnh kia, hắn đã hiểu rõ. Bởi vì mấy khí tức cường đại đang bao phủ về phía viên tinh cầu yên tĩnh kia.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Dương Diệp lập tức trâm xuống.
Có rất nhiều người muốn hắn chết đấy!
Đúng lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, nơi đó có một ánh sáng màu đen đang bắn nhanh về phía hắn.
Là người áo đen kial
Dương Diệp không dừng lại, cũng không dám dừng lại, lập tức thân hình run lên, bắn nhanh về phía chân trời kia.
Lần này, hắn không dùng Ngự Kiếm Thuật, bởi vì như vậy quá rõ ràng!
Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của người áo đen kia. Tuy hắn đã tăng tốc độ của bản thân lên đến cực hạn cơ thể có thể nâng cao, nhưng người áo đen kia vẫn theo sát sau lưng hắn, giống như giòi bám trên mu bàn chân!
Sau khi Dương Diệp cùng người áo đen kia rời khỏi viên tinh câu yên tĩnh chưa tới ba hơi thở, rất nhiêu khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện ở trên viên tinh cầu yên tĩnh kia.
Hai hơi thở sau, những khí tức giống như thủy triều lui lại, sau đó bắn nhanh về phía sâu bên trong mảnh tinh không này. Nếu như Dương Diệp ở đây, hắn sẽ phát hiện ra phương hướng những người này đi chính là hướng hắn đi qua trước đó.
Trong tinh không vô tận, Dương Diệp giống như một vì sao rơi lao nhanh ở trong tinh không này. Mà sau lưng hắn, là một ánh sáng màu đen đuổi sát không tha.
Dương Diệp quay đầu lại liếc nhìn ánh sáng màu đen này, trong mắt lạnh lùng. Nếu chỉ là người áo đen này, hắn sớm đã dừng lại đánh với đối phương một trận. Nhưng bây giờ nếu như hắn dừng lại chiến đấu cùng đối phương, vậy hắn chắc chắn sẽ lập tức bị rất nhiều cường giả bao vây!
Không thể đánh!
Ít nhất tạm thời không thể đánh!
Bây giờ hắn cần phải bỏ rơi người áo đen kia, sau đó ẩn nấp, từ chỗ sáng chuyển tới chỗ tối. Nghĩ đến đây, hắn tăng nhanh tốc độ.
Dân dần, sắc mặt Dương Diệp càng thêm khó coi.
Bởi vì có một khí tức đã vượt qua người áo đen kia, lúc này chủ nhân của khí tức kia đang lấy tốc độ rất nhanh tiếp cận hắn! Theo tốc độ này của đối phương, tối đa không quá nửa khắc, hắn sẽ bị đuổi kịp!
Đúng lúc này, một cây trường thương màu đen dài đến nghìn trượng đột nhiên vọt ra từ không gian trước mặt Dương Diệp, lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó trực tiếp ép cho tốc độ của Dương Diệp chậm lại ít nhất ba lần.
Trong mắt Dương Diệp lóe lên sự ngoan độc, tay phải thoáng động, kiếm gỗ xuất hiện ở trong tay hắn, trong phút chốc, một đường kiếm quang bắn ra nhanh như điện chớp, thoáng cái, đường kiếm quang này trực tiếp đâm vào đỉnh của thanh trường thương này. Âm!
Hai bên vừa mới tiếp xúc liền cùng lúc chấn động mạnh, thoáng cái, thanh trường thương màu đen rất lớn này trực tiếp bay ngược về phía sau, nhưng chẳng bao lâu, nó lại trực tiếp biến mất ở trong mảnh không gian kia. Mà lúc này, khí tức phía sau hắn đã cách hắn gân hơn rất nhiều!
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, rất nhanh, hắn nhìn về phía xa, trong phút chốc, thân hình hắn run lên, trực tiếp biến mất.
Âm!
Rất nhanh, hai chân của Dương Diệp rơi xuống đất.
Lúc này, hắn đã ở trên một viên tinh câu không có sinh mạng. Sau khi rơi xuống đất, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung, phía chân trời, khí tức kia càng lúc càng gần, tối đa không đến hai mươi hơi thở sẽ đi tới trước mặt của hắn.
Tay phải của Dương Diệp nắm chặt kiếm gỗ trong tay, huyền khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng phun ra, trong chớp mắt này, mặt đất xung quanh cùng không gian hắn lập tức bắt đầu nhẹ nhàng chấn động, nhưng chẳng bao lâu, mặt đất cùng không gian khôi phục lai bình thường.
Dương Diệp nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu, trong tay càng nắm chặt thanh kiếm. Ba hơi thở sau, một điểm đen rất nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trong mắt của hắn. Rất nhanh, cái điểm đen này càng lúc càng lớn, một hơi thở sau, cái điểm đen này đã phóng đại ít nhất gấp trăm lân.
Thanh trường thương vừa rồi lại xuất hiện ở trong tâm mắt của Dương Diệp, tuy nhiên lần này, phía sau thanh trường thương này là một nam tử trung niên đang đứng. Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu tím vàng, giữa chân mày có một điểm màu đỏ thẫm.