Chương 3617: Ngủ say vô kỳ hạn! (2)
Chương 3617: Ngủ say vô kỳ hạn! (2)Chương 3617: Ngủ say vô kỳ hạn! (2)
Tiểu Thất tuyệt đối không tiếp tục ra tay, mà quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp:
- Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của bản thân nàng!
Dứt lời, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Trụ Sơn, sau đó giận dữ hét lên:
- Con rồng ngu ngốc, còn không ởđi ra cho tal
Vừa dứt lời, tất cả Thiên Trụ Sơn đột nhiên bắt đầu chấn động mãnh liệt, giờ phút này, tất cả cường giả của Thiên Trụ Sơn không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Trụ Sơn.
Ở Thiên Trụ Sơn có ba Đại Cổ Tu Giả, bốn Đại Thiên Tôn, năm Đại Đế, nhưng những người đó đều không phải là kinh khủng nhất, khủng khiếp nhất là con rồng quấn quanh Thiên Trụ Sơn! Ở trong lòng mọi người, đây mới là tôn tại khủng khiếp nhất!
Cho dù là ba Đại Cổ Tu Giả cũng không dám đơn giản trêu chọc con rồng này!
Ở dưới sự tập trung chú ý của mọi người, Thiên Trụ Sơn chấn động càng lúc càng nhanh, thoáng cái, một con rông cực lớn từ trong Thiên Trụ Sơn vọt ra, xuất hiện ở phía chân trời, nó to lớn hoàn toàn che khuất nửa bầu trờiHai mắt của con rồng đen đảo qua, rất nhanh, nó phong tỏa vị trí của đám người Dương Diệp, nói chính xác là khóa ở trên thân Tiểu Thất. Khi nhìn thấy Tiểu Thất, trong giây phút đó hai mắt của con rồng đen kia vốn lạnh lùng lại lập tức xuất hiện kích động, vẻ hưng phấn.
Gào!
Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm vang vọng ở phía chân trời, trong phút chốc, vô số người thấy choáng váng, màng tai dường như muốn bị rách ra. Cho dù là Dạ Đế, cũng nhíu mày. Tiếng rồng ngâm này làm cho hắn cực kỳ khó chịu!
- Đừng kêu nữa!
Đúng lúc này, Tiểu Thất phẫn nộ quát:
- Nhanh, đưa ta đi
Lúc này, con rồng đen kia đột nhiên đầu cúi xuống, giờ phút này, đầu của con rồng đen cách đám người Dương Diệp không đến trăm trượng, đám người Dương Diệp cũng có thể nghe rõ ràng tiếng nó hít thở.
Con rồng đen nhìn Tiểu Thất nói:
- Bà cô, mấy năm nay, ngươi rốt cuộc chạy đi đâu? Ngươi có biết, ngươi hại lão Long ta rất thê thảm không, ở nơi quỷ quái này, ta....
Tiểu Thất đột nhiên lạnh lùng nói: - Ai bảo trước đây ngươi chạy trốn chậm, bị bắt được!
- Bà côi
Con rồng đen có chút sốt ruột nó:
- Ta chạy nhanh mấy, có thể nhanh hơn phụ thân ngươi sao? Có thể nhanh hơn Đạo tổ sao? Đừng nói bọn họ, cho dù là mấy lão ca của ngươi, ta cũng không nhanh hơn được. Ngươi chạy nhanh, còn không phải là nhờ thứ kia giúp ngươi chạy sao? Nếu không... .
Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên khoát tay áo:
- Đừng nói những thứ này nữa, ta không có thời gian, lập tức đưa ta trở lại!
Con rồng đen lắc đầu:
- Bây giờ không phải muốn trở lại thì trở lại được đâu, bởi vì kết giới này đã bị tăng cường, ta...
Tiểu Thất khẽ nói:
- Ta không thể đi lên, vậy làm sao thay ngươi cầu xin với phụ thân ta được? Ta không đi cầu xin, ngươi còn không biết bị nhốt bao lâu đâu? Ngươi...
- Lên! Bà cô, lên, chúng ta lập tức lên bây giời
Con rồng đen vội vàng nói:
- Nào, bắt đầu đi, ta đi tìm một người giúp! Tiểu Thất không nói gì, thân hình của nàng run lên, trực tiếp bay đến đỉnh đầu của con rông đen, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng rất nhiều cường giả ẩn nấp trong bóng tối đều thấy vô cùng kinh ngạc. Rồng chính là sinh vật rất cao ngạo, con rồng đen trước mắt này đến từ thượng giới, vậy càng cao ngạo hơn, nhưng bây giờ, tiểu nữ hài này tự nhiên đứng ở trên đầu của nói
Điều làm cho các người ta bất ngờ là con rồng đen kia cũng không tức giận, trái lại có vẻ như đã quen rồi!
Tiểu nữ hài này là ai?
Trong bóng tối, tất cả mọi người nhìn về phía Tiểu Thất, trong lòng hiếu kỳ không gì sánh được.
Phía chân trời, con rông đen muốn rời khỏi, mà vào lúc này, Tiểu Thất dường như nghĩ tới điều gì, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nam tử áo bào đỏ cách đó không xa, sau đó nói:
- Ta nhìn hắn là thấy khó chịu, giết chết hắn đi!
Nghe vậy, vẻ mặt nam tử áo bào đỏ kia lập tức đại biến, thoáng cái, hắn không hề nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngoài mười mấy vạn dặm, lại sắp chạy ra khỏi phạm vi của Thiên Trụ Sơn.
Nam tử áo bào đỏ muốn chạy ra khỏi phạm vi của Thiên Trụ Sơn, bởi vì hắn biết, con rông đen này không thể rời khỏi Thiên Trụ Sơn, chỉ cân hắn chạy ra khỏi phạm vi của Thiên Trụ Sơn, hắn sẽ an toàn. Về phần phản kích, hắn căn bản chưa từng nghĩ qua, bởi vì đừng nói là hắn, cho dù là ba Đại Cổ Tu Giả cũng không dám đi tìm con rồng này gây phiền phức!
Khi nam tử áo bào đỏ kia sắp chạy trốn ra khỏi phạm vi Thiên Trụ Sơn, một cái đuôi rồng cực lớn đột nhiên lóe lên ở phía chân trời, cái đuôi rông này trời đảo qua phía chân, trực tiếp che phủ cả bầu trời, bởi vì nó thật sự quá lớn.
Tuy nhiên, chỉ là chuyện trong nháy mắt! Bởi vì tốc độ của đuôi rông đặc biệt nhanh vô cùng!
Ngoài mười vạn dặm, nam tử áo bào đỏ kia sắp biến mất, mà lúc này, đuôi rông đã tới.
Thấy đuôi rồng tới, vẻ mặt nam tử áo bào đỏ kia lập tức trở nên dữ tợn, lúc này, hắn tất nhiên biết mình căn bản không có cách nào tiếp tục trốn, chỉ có thể cứng rắn chống lại một đòn này!
Hắn vẫy hai tay một cái, trong phút chốc, rất nhiều ánh sáng đỏ từ trong cơ thể hắn cuốn ra ngoài, những ánh sáng đỏ giống như một trận gió xoáy cuốn về phía đuôi của con rồng kia. Nhưng nó mới vừa tiếp xúc cùng đuôi rồng này liên trực tiếp bị đuôi của con rông kia quét thành hư vô.
Mà cơ thể của nam tử áo bào đỏ kia cũng trực tiếp bị lực lượng này đập nát, nhưng linh hồn của hắn lại trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng màu đen biến mất ở phía chân trời. Nói chính xác là sau khi phóng ra những ánh sáng đỏ, hắn đã chủ động bỏ qua cơ thể, không bị cơ thể trói buộc, tốc độ của linh hồn hắn có thể nhanh hơn!
Phía chân trời, con rông đen kia nhíu mày:
- Linh hồn chạy rồi! Bây giờ, đối phương đã ra khỏi Thiên Trụ Sơn, ta cũng bất lực.
Tiểu Thất khẽ gật đầu một cái, sau đó nói:
- Chúng ta đi thôi!
Con rồng đen lại muốn rời đi, mà lúc này, Tiểu Thất dường như nghĩ tới điều gì, nàng lập tức cúi đầu nhìn vê phía dưới Dương Diệp:
- Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một lời xin lỗi!
Dứt lời, nàng đạp nhẹ vào đầu rồng.
Thoáng cái, con rồng kia trực tiếp biến mất khỏi đó.