Chương 3629: Ngươi dám muốn sao? (2)
Chương 3629: Ngươi dám muốn sao? (2)Chương 3629: Ngươi dám muốn sao? (2)
Tay phải của Dương Diệp ném ra, kiếm trong tay trực tiếp lơ lửng ở trước mặt Tu La Thiên Tôn, sau đó nói:
- Ngươi dám lấy sao?
Dám lấy sao?
Tu La Thiên Tôn nhìn trường kiếm màu vàng kim lơ lửng ở trước mặt và im lặng.
Hắn biết rõ khi câm kiếm này sẽ có hậu quả gì, . Hơn nữa, tất cả mọi người quên mất một điểm, chính là kiếm này có linh tính, ai cũng không thể dùng nó. Nếu như nó không phối hợp, ngươi bắt được nó không chỉ vô dụng, thậm chí còn sẽ bị cắn trải
Im lặng một lát, Tu La Thiên Tôn ngẩng đầu nhìn vê phía Dương Diệp:
Ta có thể cho ngươi giọt máu bản nguyên này, nhưng có một điều kiện, giúp ta làm một chuyện. Yên tâm, chuyện này không vượt qua phạm vi năng lực của ngươi, cũng sẽ không làm cho ngươi khó xử!
Dương Diệp khẽ gật đầu:- Có thểt
Tu La Thiên Tôn bấm tay bắn ra, một giọt máu lập tức rơi vào trước mặt Dương Diệp. Nhìn thấy giọt máu này, tay của Dương Diệp bắt đầu run rẩy.
Lúc này, Tu La Thiên Tôn đột nhiên nói:
- Trong vật ấy quả thật có một luồng linh hồn, tuy nhiên lúc này, linh hồn đã rơi vào giấc ngủ say, hơn nữa cực kỳ yếu ớt. Ccho nên, ngươi muốn dựa vào tia linh hồn này để làm nó sống lại thì rất khó đấy!
Dương Diệp cẩn thận nhận lấy giọt máu này, đưa vào trong Hồng Mông tháp, tiếp theo, hắkn nhìn về phía Tu La Thiên Tôn:
- Cảm ơn.
Nói xong, hắn xoay người thân hình run lên, và biến mất ở phía chân trời.
- Ba ngày sau tới đây một chuyến!
Giọng nói của Tu La Thiên Tôn truyền về phía chân trời.
- Được!
Phía chân trời truyền đến giọng nói Dương Diệp.
Tu La Thiên Tôn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía chân trời xa xôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Mạc Kính đột nhiên nói:
- Vì sao sư tôn phải thỏa hiệp với Dương Diệp này?
Tu La Thiên Tôn liếc nhìn Mạc Kính, sau đó nói: - Không thỏa hiệp thì liều mạng với hắn sao?
Mạc Kính nói:
- Lấy thực lực của sư tôn đủ để giết chết hắn!
- Có ý nghĩa sao?
Tu La Thiên Tôn nói:
- Ta giết chết hắn có ý nghĩa gì sao?
Mạc Kính nghẹn lời.
Tu La Thiên Tôn lại nói:
- Giết hắn không có bất kỳ ý nghĩa gì. Hơn nữa, nếu ta muốn giết hắn thì nhất định phải trả giá rất lớn, điêu này càng không có ý nghĩa. Về phần giọt máu với ta còn xa mới quan trọng bằng một ân tình của hắn.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Mạc Kính:
- Rất lâu rồi, nếu có thể làm bằng hữu, vậy vì sao phải đi làm kẻ địch? Ở nơi đây, thêm một người bạn vẫn tốt hơn. Về phần danh tiếng gì đó, cũng chỉ là mây bay.
Nói xong, thân hình hắn run lên, lập tức biến mất.
- Có thêm một người bạn...
Mạc Kính khẽ thì thào một câu, sau đó im lặng một lát sau rồi cũng biến mất khỏi đó... . Sau khi Dương Diệp rời khỏi Tu La Thành thì lập tức tăng tốc độ của mình lên đến mức cao nhất. Rất nhanh, hắn đã bước vào tinh không mênh mông, khi xác định không có ai theo dõi, hắn mới ngừng lại.
Dương Diệp lập tức bước vào Hồng Mông tháp.
Dương Diệp cầm giọt máu bản nguyên của Huyết Nữ và đi tới trước mặt Hậu Khanh:
- Tiền bối, làm thế nào để cho giọt máu này sống lại?
Hậu Khanh có kiến thức rộng rãi, hắn biết Hậu Khanh nhất định có cách làm cho Huyết Nữ sống lại.
Hậu Khanh nhìn giọt máu trước mặt Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Khó lắm!
Dương Diệp nói:
- Vậy chính là có cách, đúng không?
Hậu Khanh khẽ gật đầu:
- Tuy nhiên ở hạ giới này hiển nhiên không làm được, chỉ có ở thượng giới mới có thể làm được.
- Vì sao?
Dương Diệp nhíu mày. Hậu Khanh nói:
- Ở thượng giới có một vật tên là Tố Hồn Kính, nếu nói vật ấy có thể tạo hồn phách, còn không bằng nói là chữa trị hôn phách. Nếu có vật kia, nữ tử này còn có cơ hội sống lại. Nhưng ngươi rất khó thu được vật kial
- Vì sao?
Dương Diệp lại hỏi.
Hậu Khanh nói:
- Còn nhớ rõ nam tử đầu trọc trước đó đã truy sát con khỉ kia không? Vật kia ở chỗ sư tổ của hắn, mà sư tổ của hắn... Dù sao, rất khó giúp được.
Dương Diệp hít sâu một hơi:
- Dù có khó mấy, cũng phải làm!
Đi thượng giới!
Giờ phút này, Dương Diệp đã quyết định.
Đúng lúc này, Hậu Khanh lại nói:
- Tiểu tử, bây giờ ngươi phải biết một điều, tình cảnh của ngươi bây giờ đặc biệt tôi tệ. Bởi vì ta cảm giác được người muốn ngươi chết thật sự rất nhiều. Đặc biệt là Nhân Quân, tuy đối phương sẽ không đích thân xuống, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại:
- Tiền bối, Dương Diệp ta bây giờ đã không có đường lui.
- Là không có đường luil
Hậu Khanh nói.
Dương Diệp cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, sau đó nói:
- Sinh ra làm người, có thể nào sống cuộc đời bình thường được? Nếu người đời không cho ta, vậy ta lại câm kiếm giết thiên hạ.