Chương 3693: Liệp Vu Nhân! (2)
Chương 3693: Liệp Vu Nhân! (2)Chương 3693: Liệp Vu Nhân! (2)
Dương Diệp cười cười.
- Ta minh bạch.
Không có quá thất vọng, bởi vì mặc dù hắn không có đạt tới Minh cảnh, nhưng mấy tháng qua thu hoạch vẫn không tệ. Củng cố, cảnh giới của hắn được củng cố vô cùng tốt, trừ đó ra, hắn ở phương diện kiếm đạo cũng cảm ngộ rất nhiêu thứ mới.
Dương Diệp ra Hông Mông Tháp, mà lúc này, cửa phòng của hắn đột nhiên vang lên.
- Vào điI
Dương Diệp nói.
Cửa mở ra, Nam Tư Âm xuất hiện ở cửa.
Nam Tư Âm quan sát Dương Diệp một chút, sau đó nói:- Sắp tới Bắc Thương Thành!
Dương Diệp đứng dậy đi tới trước mặt Nam Tư Âm, hắn nhìn Nam Tư Âm.
- Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nhlưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng theo ta, ta là người, bổn sự khác không có, nhưng bổn sự gây phiền toái, cái kia không phải là dùng để trưng cho đẹp. Nam Tư Âm nói:
- Ngươi là muốn qua sông đoạn cầu?
Dương Diệp lắc đầu, đang muốn nói, lúc này Nam Tư Âm đột nhiên cười nói:
- Nếu nkhư không có ta, ngươi không đi Đoạn Nhai Sơn được.
Dương Diệp nói:
- Ý đồ của ngươi là cái gì?
Nam Tư Âm trừng mắt.
- Không có gì, là cảm thấy chơi vui, bởi vì ta chưa bao giờ đi Vu tộc, mà ngươi là muốn đi Vu tộc, ta đoán đúng không?
Dương Diệp nói:
- Tùy ngươi vậy!
Nói xong, hắn vượt qua Nam Tư Âm, đi ra khỏi phòng.
Khóe miệng Nam Tư Âm nổi lên dáng tươi cười nghiền ngẫm.
- Thật bí ẩn, dùng năng lực của nữ nhân chết tiệt kia, vậy mà tra không được lai lịch của ngươi, có ý tứ, có ý tứ...
Trên Âm Toa, Dương Diệp đi tới biên giới, ở bốn phía có một màn sáng mỏng, quâng sáng này có thể ngăn trở khí lưu. Bên ngoài màn sáng là tinh không vô tận. Tinh không mịt mùng, cùng hạ giới không hề khác biệt, mênh mông như vậy, thâm sâu như vậy.
Ngay lúc này, một nữ tử xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp.
Nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, sau đó nói khẽ:
- Các hạ tới Bắc Thương Thành, là muốn đi Vu tộc?
Dương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử, sau đó nói:
- Đi thì như thế nào, không đi thì như thế nào?
Nữ tử mỉm cười, sau đó lại nói:
- Các hạ có ý kiến gì vê Vu tộc?
Dương Diệp nhìn nữ tử.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Nữ tử cười nói:
- Không có gì, chẳng qua là hỏi một chút, vấn đề này đối với các hạ mà nói, rất khó trả lời sao?
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó nói:
Nữ tử cười nói:
- Không có gì, chẳng qua là hỏi một chút, vấn đề này đối với các hạ mà nói, rất khó trả lời sao?
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó nói: - Ta nhìn Vu tộc thế nào? Ta có cái nhìn gì cả, đây là câu trả lời của tai
Hai mắt nữ tử híp lại.
- Nếu các hạ gặp phải người của Vu tộc, sẽ như thế nào?
Dương Diệp lạnh nhạt nói:
- Không thế nào cải
Nghe vậy, tay trái nữ tử chậm rãi nắm lại.
- Các hạ là Nhân tộc, với tư cách Nhân tộc, nhìn thấy Vu tộc, ngươi vậy mà không thế nào?
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử.
- Mọi người Nhân tộc là người tốt, người của Vu tộc đều là người xấu sao?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Lúc này Dương Diệp lại nói:
- Có lẽ Vu tộc cùng các hạ có cừu hận gì, nhưng vì sao các hạ phải áp đặt cừu hận của mình lên thân người khác? Ngươi hận Vu tộc, để cho người khác cũng muốn đi theo ngươi hận Vu tộc, ý tưởng này, thật giống như có chút không tốt lắm đâu?
Nữ tử đột nhiên mỉm cười.
- Các hạ đối với Vu tộc ấn tượng tựa hồ rất tốt! Dương Diệp nói:
- Ta đối với Vu tộc cùng Nhân tộc, đều giống nhau.
Ở trong lòng hắn, Vu tộc là người, Nhân tộc cũng là người, tuy hắn có cừu oán với Nhân Quân, nhưng hắn không căm thù toàn bộ Nhân tộc, hắn còn không điên. Hơn nữa, Nhân Quân cũng không đại biểu được toàn bộ Nhân tộc. Về phần Vu tộc, hắn chưa tiếp xúc qua, đương nhiên sẽ không vô cớ đi căm thù Vu tộc.
Nhân tộc đại địch?
Những thứ này, bất quá là người cầm quyền làm ra một ít trò hề mà thôi.
Đơn giản mà nói, Dương Diệp hắn có ý nghĩ của mình, có tư tưởng của mình, mà không phải người khác nói cái gì, hắn nghe cái đó.
Nghe được lời của Dương Diệp, nữ tử trâm mặc.
Một lát sau, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn vê phía Dương Diệp.
- Ta ở trên người ngươi, cảm nhận được khí tức Vu tộc!
Dương Diệp quay đầu nhìn nữ tử.
- Vậy thì thế nào?
Nữ tử nhìn Dương Diệp, đột nhiên khóe miệng nàng có chút nhếch lên, thoáng qua, ở mi tâm nàng đột nhiên xuất hiện một ấn ký kỳ dị đỏ như máu, ấn ký hiện lên hình kiếm, lóe ra hồng quang nhàn nhạt.
Lúc này, trong đầu Dương Diệp đột nhiên vang lên thanh âm lo lắng của Hậu Khanh.
- Tiểu tử, đây là Liệp Vu Nhân, mau trốn đi!
Hậu Khanh nói xong, một thanh trường mâu màu đỏ thẫm đột nhiên đâm vào trước ngực Dương Diệp.
Xùy-I
Trường mâu dễ như trở bàn tay đâm thủng da của Dương Diệp, trường mâu tiến quân thần tốc, muốn đâm vào trái tim hắn!