Chương 3746: Rác rưởi nói ai? (1)
Chương 3746: Rác rưởi nói ai? (1)Chương 3746: Rác rưởi nói ai? (1)
Thời điểm mọi người muốn đi vào cổng, một nam tử mặc khôi giáp màu bạc xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trung niên quét nhìn đám người Âm Hậu, sau đó nói:
- Người tới là ail
Âm Hậu bước ra một bước.
- Vu tộc, Âm Hậu nhận lệnh của Vu Hoàng, đến đây cầu kiến Thiên Quân
Vu tộc?
Trung niên nhíu mày.
- Có thủ lệnh không?Âm Hậu cong ngón búng ra, một lệnh bài đen kịt xuất hiện ở trước mặt trung niên.
Trung niên nhìn thoáng qua lệnh bài trong tay, sau đó khẽ gật đầu.
- Lệnh bài là thật, xin mời chư vị đi theo ta.
Nói xong, trung niên quay người tiến vào trong Thiên Môn.
Âm Hậu vung tay phải lên, cùng mọi người biến mất ngay tại chỗ.
Tiến vào Thiên môn, trước mắt mọi người lập tức hư huyễn, rất nhanh, một cảm giác hôn mê truyền đến.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp chậm rãi mở mắt.
Trời xanh, mây trắng, còn có không khí trong lành!
Dương Diệp quan sát bốn phía một chút, lúc này bọn hắn ở trên một quảng trường khổng lồ, quảng trường này to lớn, quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng, dùng thị lực của hắn bây giờ, cũng nhìn không tới phần cuối.
Vô biên vô hạn!
Quảng trường này, có thể dùng vô biên để hình dung.
- Nam Thiên chiến trường.
Lúc này, Âm Hậu ở bên cạnh Dương Diệp đột nhiên nói:
- Ở trên chiến trường này, từng phát sinh qua một cuộc chiến đấu kinh thiên động địa. Ở chỗ này, người bị chết ít nhất mấy triệu.
Chiến trường!
Dương Diệp nói:
- Thiên Tộc cùng tộc khác chiến tranh?
Âm Hậu nhẹ gật đầu.
Dương Diệp nói:
- Vậy hẳn là Thiên Tộc thắng. Âm Hậu khẽ lắc đầu.
- Không có thua, cũng không có thắng.
Dương Diệp còn muốn hỏi cái gì, những Âm Hậu nói:
- Đi thôi.
Nói xong, cả người nàng bay lên.
Đám người Lê Vu thân hình cũng khẽ động, vội vàng đi theo.
Tại chỗ, Dương Diệp trâm mặc một hồi, sau đó chân phải đạp nhẹ, hóa thành một đạo kiếm quang đi theo.
Trên đường đi, Dương Diệp không ngừng quan sát thế giới Thiên Tộc.
Kỳ thật, cũng không có chỗ đặc thù gì, nếu như phải nói chỗ đặc thù, cái kia chính là linh khí chỗ này vô cùng tỉnh khiết, không chỉ linh khí, ngay cả không khí cũng vô cùng tươi mát, khiến cho người tâm thần thanh thản.
Còn có chính là, một ít thành trì, kiến tạo vô cùng xa hoa, rất có tiên vị.
Ở chân trời, mỗi khi đi qua một tòa thành, sẽ có mấy cường giả ngăn ở trước mặt bọn họ, bất quá nhìn thấy Âm Hậu cho ra lệnh bài, đều rối rít rời đi. Chỉ có điêu những người này đối với bọn họ cũng không quá thân mật! - Còn bao lâu sẽ đến?
Bên cạnh Âm Hậu, Dương Diệp hỏi.
Âm Hậu ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau một hồi nàng nói:
- Một ngày!
Một ngày!
Dương Diệp sửng sốt.
- Lâu như vậy?
Âm Hậu nhẹ gật đầu.
- Thiên Quân cư trú ở Vân Tiêu Thành, Vân Tiêu Thành ở trung ương Thiên giới, chúng ta còn phải đi qua Vô Biên Hải, mới có thể đến Vân Tiêu Thành. Ân, đã đến Vô Biên Hải!
Mọi người cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, phía dưới là biển rộng mênh mông.
- Cẩn thận chút!
Lúc này Âm Hậu đột nhiên nói.
- Có nguy hiểm?
Dương Diệp hỏi.
Âm Hậu nhẹ gật đầu. - Trấn thủ Vô Biên Hải chính là một trong Thiên giới bốn đại thân tướng Cổ Nghiệt, người này hiếu chiến, thường xuyên gây sự...
Âm!
Ngay lúc này, phía dưới có một cột nước phóng lên trời, cột nước tựa như một con rồng nước, bắn mạnh về phía đám người Âm Hậu.
Nhìn thấy một màn này, thần sắc của Âm Hậu lập tức âm trầm xuống, tay phải nàng khẽ nâng lên, sau đó vỗ xuống.
Âm!
Một chưởng rơi xuống, không gian run lên kịch liệt, cột nước âm âm biến mất, mà vùng biển dưới cột nước trực tiếp xuất hiện một hố sâu sâu không thấy đáy, nước chung quanh không ngừng tụ đến, nhưng vẫn không điền đầy!
- Nguyên lai lúc này đây tới là Âm Hậu của Vu tộc!
Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, rất nhanh, một trung niên xuất hiện ở cách đám người Dương Diệp không xa, trung niên chỉ chừng ba mươi, trên người mặc khôi giáp tản ra lưu quang nhàn nhạt.
Sau lưng trung niên còn đứng hai thanh niên.
Âm Hậu nhàn nhạt nhìn thoáng qua trung niên kia, sau đó nói: - Thế nào, Cổ Nghiệt, muốn cùng ta qua hai chiêu?
Cổ Nghiệt cười nói:
- Chính có ý đó, không biết Âm Hậu có cho thể diện hay không!
Âm Hậu cười nói:
- Vậy thì tới đi!
Nói xong, Âm Hậu quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lê Giang.
- An tĩnh chờ ở đây!
Nói xong, thân hình run lên, biến mất ở chân trời.
Trung niên nhìn thoáng qua đám người Lê Giang, sau đó cũng biến mất ở chân trời.
Sau khi Âm Hậu cùng Cổ Nghiệt biến mất, xa xa, một nam tử cẩm bào đột nhiên cười nói:
- Chư vị chính là thiên tài của Vu tộc? Tại hạ Cổ Bang, bên cạnh là đệ đệ của ta, Cổ Hợp.
Lê Giang ôm quyền.
- Tại hạ Lê Giang, bên cạnh là muội muội Lê Đồng, một vị khác là đường muội Lê Vu, mà vị này...
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói: - Ta không biết hắn là ai! Dù sao không phải là người Vu tộc tal Cổ Bang mỉm cười. - Không sao.