Chương 3747: Rác rưởi nói ai? (2)
Chương 3747: Rác rưởi nói ai? (2)Chương 3747: Rác rưởi nói ai? (2)
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó lại nói:
- Ta xem ba vị khí tức không yếu, nghĩ đến thực lực cũng không yếu, không bằng như vậy, chúng ta luận bàn một phen được không?
Luận bàn!
Dương Diệp nhìn thoáng qua Cổ Bang, tuy tiểu tử này cười híp mắt, nhưng hắn cảm thấy người trước mắt tuyệt đối không có hảo
ÿ.
Lê Giang có chút do dự, không phải hắn ợ, mà là bởi vì trước khi Âm Hậu đi, để cho bọn hắn yên tĩnh chờ đợi.
Ngay lúc này, Cổ Hợp cười lạnh nói:
- Ca ca, người hạ giới, cả đám đều kinh sợ như rùa đen, cùng bọn họ solo có ý gì?
Nghe vậy, thân sắc đám người Lê Giang lập tức trầm xuống. Lúc này Cổ Bang xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, xá đệ tính tình chính trực, ưa thích có cái gì thì nói cái đó, chỗ đắc tội, mong ba vị...
- Mong ba vị đánh ta al Lúc này Cổ Hợp kia đột nhiên nói.
Mọi người nhìn về phía Cổ Hợp, Cổ Hợp cười lạnh.
Khiêu khích!
Lê Giang tự nhiên nhịn không được, muốn ứng chiến, nhưng lúc này muội muội của hắn Lê Đồng đột nhiên kéo hắn lại, sau đó lắc đầu.
- Bọn hắn là cố ý!
Lê Giang nhìn thoáng qua huynh đệ Cổ Bang, lúc này Cổ Hợp kia đột nhiên cười nói:
- Nguyên lai cái gọi là thiên tài của Vu tộc, chính là loại mặt hàng này. Thật khiến người ta quá thất vọng. Quá thất vọng!
- Đến đánh đi!
Lúc này Lê Giang đột nhiên đứng dậy.
Nhìn thấy một màn này, Lê Đồng bên cạnh hắn còn muốn nói điều gì, nhưng Lê Giang khoát tay áo, ngăn trở Lê Đồng, thân hình hắn run lên, đi tới trước mặt Cổ Hợp.
- Ngươi không phải là muốn chiến sao? Đến, ta đánh với ngươi một trận!
Khóe miệng Cổ Hợp kia nổi lên nụ cười.
- Ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy không bằng như vậy, chúng ta tới đánh cuộc một lần, như thế nào?
- Đánh cuộc gì?
Lê Giang lạnh lùng nói.
Cổ Hợp cười nói:
- Như vậy đi, nếu như ngươi thua, nói một câu: Vu tộc ngươi vô năng, nếu như ta thua, ta nói Thiên Tộc ta vô năng, như thế nào?
Nghe vậy, thần sắc Lê Giang lập tức thay đổi.
Vu tộc vô năng!
Hắn đã ý thức được hậu quả khủng bố của câu nói này. Một khi hắn thua, khi đó chuyện của hắn ở đây truyền quay lại Vu tộc, vậy hắn sẽ trở thành địch nhân của cả Vu tộc, không chỉ như thế, cái thứ nhất không bỏ qua cho hắn chính là phụ hoàng hắn!
Lê Giang có chút do dự!
- Thế nào, sợ?
Một bên Cổ Hợp kia cười nói:
- Nếu như sợ, ngươi nói rõ, ta sẽ không tìm ngươi luận bàn, bởi vì Thiên Tộc ta, cho tới bây giờ sẽ không đi tìm người nhu nhược luận bàn!
Bên cạnh Lê Giang, Lê Đồng nhẹ nhàng kéo tay áo của hắn một cái, sau đó lắc đầu. - Như ngươi mong muốn!
Nói xong, Cổ Hợp hít sâu một hơi, hóa thành một đạo hắc ảnh bắn mạnh về phía Lê Giang.
Âm!
Thời điểm Cổ Hợp biến mất, mọi người rõ ràng cảm giác được không gian run lên kịch liệt.
Đó là bởi vì tốc độ quá nhanh, liên lụy không gian!
Tốc độ vô cùng nhanhI!
Một bên, sắc mặt Lê Giang ngưng trọng lên, bất quá hắn phản ứng cũng không chậm, hai tay mãnh liệt nắm chắc, trong chốc lát, ở trước mặt hắn xuất hiện một màn ánh sáng màu vàng đất.
Bành!
Một nắm đấm đột nhiên đánh vào trên quâng sáng, màn ánh sáng lập tức nổ bể ra, nắm đấm tiến quân thần tốc, trực tiếp đánh vào ngực của Lê Giang.
Bành!
Nhưng Lê Giang không chút sứt mẻI
Ở trên người của Lê Giang lóe ra hào quang màu vàng đất nhàn nhạt.
Lê Giang nhếch miệng cười cười. - Thân thể Vu tộc ta, há là ngươi có thể phá? Ngươi...
Nhưng đúng lúc này, Cổ Hợp đột nhiên chưởng hóa thủ, khẽ bóp cổ họng của Lê Giang, sau một khắc, đầu gối phải của Cổ Hợp mãnh liệt kê lên, chỉa vào dưới háng của Lê Giang!
Phốc!
Hai mắt Lê Giang trợn lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ thống khổ.
Lúc này Cổ Hợp đột nhiên đánh vào huyệt Thái Dương của Lê Giang.
Bành!
Cả người Lê Giang bay ra ngoài, bất quá rất nhanh, muội muội của hắn Lê Đồng đón lấy hắn, sau khi dừng lại, trong miệng Lê Giang phun ra máu tươi, trong khoảnh khắc trước ngực huyết hông một mảnh, mà trên mặt thì tràn đầy vẻ thống khổ.
Lê Đồng quay đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Cổ Hợp.
- Hèn hại
- Hèn hạ?
Cổ Hợp cười nói:
- Này sao có thể nói hèn hạ? Là chính hắn phản ứng không đủ, thân thể không đủ mạnh. Muốn trách, chỉ có thể trách hắn quá yếu! Nói xong hắn nhìn lướt qua Lê Đồng cùng đám người Dương Diệp, sau đó lại nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, vốn ta không nghĩ đến cùng đám rác rưởi hạ giới các ngươi lãng phí thời gian, nhưng...
- Rác rưởi nói ai?
Trong tràng, không biết ai đột nhiên nói một câu.
- Nói các ngươi!
Cổ Hợp vô ý thức nói.
Một bên, khóe miệng Lê Vu hơi cuộn lên, nàng nhìn thoáng qua Dương Diệp, không biết đang suy nghĩ gì.
Bởi vì câu nói mới vừa rồi kia, chính là Dương Diệp hỏi.
Lúc này Dương Diệp cười nói:
- Đúng, rác rưởi đúng là nói các ngươi, ngươi nói không sai chút nào!
Ánh mắt Cổ Hợp đã rơi vào trên người Dương Diệp, sau đó dựng lên ba ngón tay.
- Ba hơi sau, miệng của ngươi sẽ cùng đầu của ngươi tách ral
Bàn tay Dương Diệp đặt ở trên đầu mình, sau đó nói:
- Trước kia, có rất nhiều người giống như ngươi, ở trước mặt ta uy hiếp ta như vậy, hiện tại, cỏ trên mộ bọn hắn không sai biệt lắm cao như vậy rồi. Mọi người: