Chương 3765: Thiên mộ! (2)
Chương 3765: Thiên mộ! (2)Chương 3765: Thiên mộ! (2)
Bởi vì nơi này, là địa phương lão giả đạo bào làm ra.
Còn có một sự tình!
Lúc này trung niên nói:
Có thể giao vật này cho Nhân tộc Nhiếp gia gia chủ hay không?
Theo trung niên nói xong, một giới chỉ đen nhánh xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Nhưng Dương Diệp lắc đầu.
- Tiền bối, không phải ta không nguyện ý giúp ngươi, mà là ta ở Nhân tộc địa vị thật có chút lúng túng, lấy thực lực của tiền bối, hẳn có thể nhìn ra, ta mặc dù là Nhân tộc, nhưng trên người còn có huyết mạch Vu tộc, hơn nữa tu luyện là công pháp Vu tộc. Ta sợ ta có mạng đi Nhiếp gia ngươi, nhưng không có mạng ly khail
- Lấy oán báo ân?Trung niên khẽ lắc đầu.
- Nếu như hiện tại Nhiếp gia gia chủ thật sự làm như vậy, vậy ngươi giúp ta phế hắn đi.
Dương Diệp do dự một chút, sau đó nói:
- Tiên bối, cái này không quá thực tế a?
Trung niên nhìn thoáng qua giới chỉ trong tay. - Vật này là Nhiếp gia lão tổ truyền thừa, là biểu tượng của gia chủ, Hộ Tộc Thần Thú của Nhiếp gia ta chỉ nhận vật, không nhận người. Nếu như ngươi có thể ra lệnh cho Hộ Tộc Thần Thú, là có thể mệnh lệnh những lão ngoan cố trong gia tộc!
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Tiền bối tin tưởng ta như vậy?
Trung niên đi tới trước mặt Dương Diệp, cười nói:
- Ta cả đời, duyệt nhân vô số, ngươi, ngươi là một người cực kỳ kiêu ngạo, Nhiếp gia ta ở Nhân tộc mặc dù có địa vị nhất định, nhưng ta tin tưởng, ngươi sẽ không dùng cái này đến khống chế Nhiếp gia ta. Đương nhiên, chủ yếu nhất chính là, hiện tại ta không có lựa chọn. Ta chờ nhiều năm như vậy, tuy cũng có ít người có thể đi tới nơi này, nhưng không tới phiên ta, mà ngươi...
- Ta như thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Trung niên trâm giọng nói:
- Bọn hắn không dám tới tìm ngươi!
- Vì sao?
Dương Diệp khó hiểu.
Trung niên nhìn Dương Diệp. - Trên người ngươi, có đồ vật làm chúng ta sợ hãi. Ta không biết đó là cái gì, nhưng chúng ta bản năng sợ hãi.
Hồng Mông Tháp!
Dương Diệp nghĩ tới Hông Mông Tháp, không cần phải nói, những người này sợ chính là nó rồi!
Trung niên nói:
- Những năm gần đây, vô số hồn phách ở chỗ này, đều đang tìm kiếm tộc nhân của mình, sau đó truyền xuống truyền thừa. Trước ta sở dĩ tìm ngươi, cũng là có ý tưởng này, bởi vì ngươi là Nhân tộc, nhưng rất nhanh, ta biết truyền thừa của ta, ngươi nhất định là coi thường.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía giới chỉ trong tay.
- Một ít bí sự của Nhiếp gia ta, còn có một ít sự tình tộc trưởng mới có tư cách biết, ta đều niêm phong cất vào trong nhẫn, quan trọng nhất là, đã có giới chỉ này, mới có thể mệnh lệnh Hộ Tộc Thần Thú của Nhiếp gia ta. Tiểu hữu, có thể thay ta đưa giới chỉ này về Nhiếp gia hay không?
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Tiền bối, việc xấu nói trước. Nếu như ta đi Nhiếp gia, Nhiếp gia bởi vì ta có huyết mạch Vu tộc mà muốn giết ta, khi đó ta sẽ không nương tay với Nhiếp gial Trung niên cười nói:
- Yên tâm, ngươi có giới chỉ này, Nhiếp gia gia chủ không dám cũng sẽ không làm như vậy, với ngươi đương nhiên, nếu như là bao cỏ không có đầu óc, vậy chớ bàn những thứ khác. Bất quá, ta nghĩ, Nhiếp gia sẽ không để cho một bao cỏ làm Nhiếp gia gia chủ. Nếu như quả thật có, vậy dùng giới chỉ này triệu hoán Nhiếp gia Thần Thú, sau đó phế hắn đi.
Nghe vậy, Dương Diệp không có do dự, hắn tiếp nhận giới chỉ, sau đó nói:
- Nếu như ta quay về Nhân tộc, tất đi Nhiếp gia một chuyến.
- Đa tại
Trung niên nói:
- Hiện tại, tiểu hữu giúp ta một việc cuói cùng.
- Tiền bối thật sự muốn làm như vậy?
Dương Diệp nói.
Trung niên cười nói:
- Tâm nguyện của ta đã xong, sống sót như thế này, thực đúng là chịu tội!
Dương Diệp trâm mặc một hồi, sau đó nhẹ gật đầu, thi triển ra Kiếm Vực. Khi hắn thi triển ra Kiếm Vực, hai mắt trung niên chậm rãi đóng lại, rất nhanh, thân thể của hắn càng ngày càng hư ảo, mười hơi sau, trung niên hoàn toàn biến mất.
Mà giờ khắc này, trong tràng cũng khôi phục bình thường, Dương Diệp vê tới trên thiên thê.
Dương Diệp cúi đầu nhìn giới chỉ trong tay, sau đó thu vào, tiếp tục đi vê phía trước.
Lúc này ở trước mặt hắn chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.
Một nam một nữ kia, vẫn còn đi về phía trước. Tuy thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nhưng rất nhanh, hai người sẽ tiếp tục đi về phía trước.
Mà tốc độ của Dương Diệp thì càng lúc càng nhanh, bởi vì ở sau trung niên kia, không có ai tới tìm hắn.
Rất nhanh, Dương Diệp đi tới bên cạnh một nam một nữ kia.
Lúc này, một nam một nữ kia dừng bước, đồng thời nhìn về phía Dương Diệp.
Dương Diệp cũng nhìn về phía hai người này, nam mặc trường bào màu đen, tóc dài xõa vai, góc cạnh rõ ràng, rất là anh tuấn.
Nữ mặc váy dài màu xanh, dáng người thon thả, nhưng nhìn không tới dung mạo của nàng, bởi vì nàng mang theo một cái mặt nạ màu xanh. - Nhân tộc?
Nữ tử đột nhiên nói.
Dương Diệp đang muốn nói, lúc này nữ tử cau mày.
- Huyết mạch Vu tộc? Thân thể Vu tộc?
Dương Diệp nhìn đối phương, trong lòng có chút kinh ngạc, nữ nhân này, lại có thể nhìn bí mật trên người hắn.
Cực kỳ khủng khiếp al
Không có suy nghĩ nhiều, Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đi tới.
Nàng kia cùng nam tử cũng không nói gì, tiếp tục đi tới.
Cứ như vậy, ba người tiếp tục đi đến phần cuối của thiên thê.
Ba người cách phần cuối của thiên thê càng ngày càng gần, cách cuối thiên thê không sai biệt lắm một trăm trượng, đột nhiên ba người ngừng lại.
Bởi vì trước mặt ba người, xuất hiện một lão giả cùng một bà lão.
Ánh mắt lão giả cùng bà lão trực tiếp rơi vào trên người nữ tử cùng nam tử ở bên cạnh Dương Diệp.
Nam tử nhìn lão giả có chút thi lễ.
- Các hạ là Ma Tôn Trọng Thiên đại nhân? Lão giả quan sát nam tử một chút, sau đó nói:
- Hỗn Nguyên Thể, Thiên Ma nhất tộc ta nhiều năm như vậy, rốt cuộc tới một người ra hồn rồi.
Nói xong, tay phải hắn vung lên, trực tiếp cùng nam tử biến mất ngay tại chỗ.
Bà lão nhìn nữ tử bên cạnh Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Thiên Linh Thể... Không có uổng phí Mạc Tiên ta chờ mấy nghìn năm!
- Ngươi là đệ nhất cường giả Linh Giới năm đó, Thánh Nhân Linh Giới ta Mạc tiên tử...
Nàng kia kinh hô.
Bà lão khẽ gật đầu, nàng không có nói gì, tay phải vung lên, nàng kia trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Nhưng lúc này, nàng đột nhiên quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp.
- Thật đáng buồn, Tiên Thánh Nhân tộc không nhận ngươi, Thánh Nhân Vu tộc cũng chướng mắt ngươi. Người không ra người, vu không ra vu, thật đáng buồn!
Dương Diệp nhìn bà lão.