Chương 3766: Phù Thiên Tộc ta vạn vạn năm! (1)
Chương 3766: Phù Thiên Tộc ta vạn vạn năm! (1)Chương 3766: Phù Thiên Tộc ta vạn vạn năm! (1)
Nhân tộc Tiên Thánh, Vu tộc Đại Vul
Từ trong miệng bà lão, Dương Diệp biết được, ở địa phương này, hẳn còn giấu hai vị siêu cấp cường giả.
Bà lão sắp rời khỏi, nhưng lúc này Dương Diệp đột nhiên nói:
- Vì cái gì?
Bà lão dừng bước lại, nhìn vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ta cảm thấy, này không bình thường a! Ngươi xem, thiên phú thực lực của ta không kém, theo đạo lý mà nói, bọn hắn đều nên cướp thu ta làm đồ đệ mới đúng!
- Cướp thu người làm đồ đệ?Bà lão cười lạnh một tiếng.
- Tuổi còn nhỏ, da mặt đã luyện đến loại độ dày này, lợi hại!
Dương Diệp:
Lúc này bà lão lại nói:
- Thiên phú của ngươi chỉ có thể coi là bình thường, nhưng ngươi có thể đi tới nơi này, ý nghĩa tâm tính cùng thực lực nhất định là cực mạnh. Thiên phú thiếu một ít, với chúng ta mà nói, cũng không phải đặc biệt trọng yếu, quan trọng là... Tâm tính cùng thực lực, bằng không thì, mấy lão già chúng ta cũng sẽ không ở thiên thê này đợi lâu như vậy.
- Sau đó thì sao?
Dương Diệp hỏi.
Bà lão nói:
- Ngươi có biết vì sao bọn hắn không muốn để cho ngươi tiếp nhận truyên thừa của bọn hắn không?
Dương Diệp lắc đầu.
Bà lão nhìn Dương Diệp.
- Bởi vì ngươi sắp chết rồi!
Sắp chết rồi!
Dương Diệp sửng sốt.
Lúc này bà lão lại nói:
- Mệnh Tinh của ngươi, đã ảm đạm sắp dập tắt, quên mất, ngươi nhìn không tới Mệnh Tinh của mình mới phải. Hảo hảo hưởng thụ thời gian còn lại đi!
Nói xong, bà lão trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Mệnh Tinh? Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại hỏi.
- Tiền bối, ngươi biết đây là đồ chơi gì không?
Hậu Khanh trâm giọng nói:
- Ngươi có thể hiểu thành tuổi thọ, mỗi một người, đều có Mệnh Tinh của mình, nhưng có thể chứng kiến Mệnh Tinh của mình cùng người khác, chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được. Ngươi... Tiểu tử ngươi xem ra không giống như một con ma chết sớm a! Trừ khi, trừ khi có người nào đó, hoặc là đồ vật nào đó hấp thu Mệnh Tinh của ngươi!
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống!
Lúc ở hạ giới, hắn gặp được một Thánh Nhân, vị Thánh Nhân kia không có nói cho hắn biết chuyện của Mệnh Tinh, hiển nhiên, khi đó Mệnh Tinh của hắn không có vấn đề. Nói cách khác, là sau khi hắn đi vào Thiên Tộc, Mệnh Tinh mới xuất hiện vấn đề!
Chẳng lẽ là cường giả Thiên Tộc đang làm trò quỷ?
Cũng không có khả năng, vì Thiên Tộc thật muốn giết hắn, phương pháp có rất nhiều, thậm chí có thể quang minh chính đại tới giết, mà không cần làm loại mờ ám này.
Trâm tư hồi lâu, Dương Diệp nói:
- Hông Mông Tháp không cách nào cảm nhận được sao?
Hậu Khanh trâm giọng nói: - Cái này là địa phương đáng sợ của đối phương. Ngay cả nó cũng không cảm giác được, vậy ý nghĩa, chỉ có hai loại tình huống, một là lão phụ kia đang hù dọa ngươi; hai là người âm thầm ra tay với ngươi, thực lực đã mạnh mẽ đến một loại trình độ hết sức đáng sợ, ví dụ như, thực lực của đối phương đạt đến Thánh Nhân. Nhưng nếu như đối phương đạt đến Thánh Nhân, muốn giết ngươi, hoàn toàn không cần làm trò hề này!
Nói đến đây, Hậu Khanh dừng một chút, sau đó lại nói:
- Bất kể như thế nào, sau lần thiên thê này, ngươi để cho Âm Hậu nhanh chóng mang ngươi quay về Vu tộc, sau đó để cho nàng dẫn ngươi đi gặp đại năng Vu tộc ta, bảo đối phương nhìn xem.
Dương Diệp nhẹ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lại, còn có một trăm trượng thì đi tới cuối thiên thê.
Đi2 Hay không đi?
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Nếu như đã đến, vậy đi hết al
Cứ như vậy, Dương Diệp tiếp tục đi lên phía trước, lúc này đây, bước chân hắn hơi nhanh. Thời gian dần trôi qua, Dương Diệp phát hiện có cái gì không đúng.
Bàn chân nặng! Chân của hắn trong lúc bất tri bất giác bắt đầu nặng lên, mà giờ khắc này, hắn cách phần cuối thiên thê, còn không sai biệt lắm bảy mươi trượng!
Trâm mặc một cái chớp mắt, Dương Diệp quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, Dương Diệp sửng sốt.
Bởi vì đằng sau, không có một bóng người, kể cả đám người Âm Hậu ở dưới thiên thê, toàn bộ đều đã không thấy!
Quỷ dị!
Trâm mặc một lát, Dương Diệp quay người nhìn về phần cuối thiên thê, phần cuối vô cùng bình tĩnh, chẳng có cái gì cải
Một lát sau, Dương Diệp tiếp tục đi lên phía trước.
Rất nhanh, hắn cách phần cuối thiên thê càng ngày càng gần. Không sai biệt lắm một khắc sau, Dương Diệp đứng ở phần cuối thiên thê, sau phần cuối là tinh không vô tận.
Trừ cái đó ra, chẳng có cái gì cải
Dương Diệp lắc đầu, muốn quay người rời đi, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên bên tai.
- Ai... Chờ nhiêu năm như vậy, lại chờ tới một gia hỏa đại nhân quả quấn thân al
Nói xong, ở trước mặt Dương Diệp trống rỗng xuất hiện một lão giả áo trắng.
Lão giả mặc áo bào trắng, tóc tuyết trắng, hai tay thả lỏng phía sau, ở trên trán có một ấn ký kỳ dị.
Dương Diệp nhìn thoáng qua lão giả, sau đó nói:
- Tiền bối là?
Lão giả áo trắng khẽ lắc đầu.
- Ngươi có biết hay không, ngươi là vô số năm qua, cái thứ nhất có thể bình yên đi tới chỗ này.
Dương Diệp nhíu mày.
- Rất khó đi tới nơi này?
- Bằng không thì ngươi cho rằng như thế nào?
Lão giả áo trắng hỏi lại.
Dương Diệp nói:
- Ta đi rất nhẹ nhàng, cũng không có cảm giác có khó khăn gì al
Lão giả áo trắng nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Ta rất kỳ quái, vì sao thiên thê này không ngăn cản ngươi!
- Ngăn cản?
Dương Diệp nói:
- Trước kia nó thường xuyên ngăn cản người khác? Lão giả áo trắng khẽ lắc đầu.