Chương 3820: Đạo môn! (1)
Chương 3820: Đạo môn! (1)Chương 3820: Đạo môn! (1)
Tầng thứ năm!
Hồng Mông Tháp có chín tầng, mà đến bây giờ, hắn chỉ mở ra bốn tâng, tuy chỉ mở ra bốn tâng, nhưng mỗi một tầng đều trợ giúp hắn vô cùng lớn.
Hắn đã rất muốn nhìn tâng thứ năm, nhưng đáng tiếc, có mở hay không, không phải hắn định đoạt, mà là Hồng Mông Tháp định đoạt.
Hiện tại, Hồng Mông Tháp rốt cuộc có động tĩnh.
Dương Diệp xếp bằng ngồi dưới đất, sau đó tâm thân chìm vào trong Hồng Mông Tháp. Hắn không làm kinh động bất luận kẻ nào, tâm niệm khẽ động, đi tới tâng thứ năm.
Cửa!
Dương Diệp đầu tiên gặp được là một cánh cửa.
Dương Diệp không do dự, hắn đi tới trước cửa, lúc này cửa chậm rãi mở ra. - Vào đi!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Dương Diệp sửng sốt.
Hai hơi sau, Dương Diệp đi vào. Trong phòng chỉ có một Ingười. Người này Dương Diệp nhận thức, đúng là lão giả đạo bào kia.
Lão giả đạo bào quan sát Dương Diệp một chút, sau đó cười nói:
- Lớn lên rất nhanhI
- Vì cái gì?
Dương Diệp nhìn lão giả đạo bào.
Hắn muốn một đáp án.
Vì sao Hồng Mông Tháp chọn hắkn, vì sao lão giả đạo bào lựa chọn hắn, mục đích lão giả đạo bào lựa chọn của hắn là gì...
Rất nhiều rất nhiêu vấn đề, hắn đều muốn biết.
Lão giả đạo bào khẽ lắc đầu.
- Ngươi tin tưởng vận mệnh không?
Dương Diệp nói:
- Lấy thực lực của tiền bối, chẳng lẽ còn sẽ tin tưởng cái gọi là vận mệnh sao?
Lão giả đạo bào mỉm cười.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Dương Diệp nói:
- Ta không biết! Lão giả đạo bào cười nói:
- Kỳ thật, lúc đầu tháp này cũng không phải lựa chọn ngươi, mà là lựa chọn phụ thân ngươi.
- Phụ thân ta?
Dương Diệp cau mày.
Lão giả đạo bào khẽ gật đầu.
- Hắn là một người thiên phú trác tuyệt, cũng là một người có đại khí vận. Thế nhưng hắn cuối cùng để lại tháp này cho ngươi.
- Vì sao?
Dương Diệp khó hiểu.
Lão giả đạo bào quan sát Dương Diệp một chút, sau đó nói:
- Nếu như hắn không làm như vậy, như vậy ngươi đã không phải là ngươi rồi.
- Có ý tứ gì?
Dương Diệp nhíu mày.
Lão giả đạo bào khẽ lắc đầu.
- Những thứ này, lão đạo biết cũng không nhiều. Tóm lại, nếu như tháp này đã lựa chọn ngươi, vậy chứng minh, ngươi cùng ta có duyên, cùng Đạo Gia ta hữu duyên. Mà tháp này ở trong tay ngươi, ngươi tự nhiên sẽ cuốn vào một ít vòng xoáy tranh đấu. Nói đến đây, hắn nhìn Dương Diệp.
- Bất quá, ngươi còn có lựa chọn. Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất, ta thu hồi tháp này, chặt đứt hết thảy nhân quả với ngươi. Thứ hai, nhập Đạo môn ta, truyền thừa đạo thống của tai
- Không có tháp này, ta sẽ như thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Lão giả đạo bào cười nói:
- Cũng không như thế nào, không chỉ như thế, phiên toái còn có thể bớt rất nhiều.
- Vậy nhập Đạo môn của tiền bối thì sao?
Dương Diệp lại hỏi.
Lão giả đạo bào nói:
- Truyền thừa đạo thống của ta, truyên thừa đạo pháp của ta, khai thiên tâm, lập thiên đạo! Bất quá, đây là một con đường rất chật vật.
- Lấy thực lực của tiền bối, còn không làm được sao?
Dương Diệp lại hỏi.
Lão giả đạo bào mỉm cười, sau đó nói:
- Vũ trụ lúc nào lên, lúc nào diệt? Dương Diệp lắc đầu.
- Không hiểu!
Lão giả đạo bào cười nói:
- Ta cũng không hiểu!
Dương Diệp trầm mặc.
Lão giả đạo bào lại nói:
- Mọi người tu luyện, tăng thực lực, được trường sinh. Mà chúng ta, truy quá khứ, tìm hiện tại, nhìn tương lai, tu Vô Thượng Thiên Đạo. Nói cho cùng, chúng ta cũng chỉ cường đại hơn người bình thường một chút, nhưng ở trước mặt vũ trụ mờ mịt này, chúng ta cũng chỉ là muối bỏ biển, rất nhỏ bé.
Nói đến đây, hắn đi tới trước mặt Dương Diệp.
- Đạo pháp, đạo pháp là căn cơ của ta, cũng là tín ngưỡng của ta, càng là đường ta đi, ta hy vọng, cho dù một ngày nào đó ta không còn, đạo thống của ta, vẫn có thể truyền thừa tiếp. Đạo thống ở đây, ta hằng cổ trường tồn. Nhưng ở trên con đường đi thông Đại Đạo này, có tranh đoạt, tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt số mệnh, tranh đoạt khí vận, cũng có tranh đoạt đạo thống.
Dương Diệp trâm mặc.
Lão giả đạo bào nói: - Ta cũng không có tận lực tuyển chọn ai, Hồng Mông Tháp rơi vào tay của ngươi, cũng không phải là ta tận lực gây nên. Ta cũng không có tinh lực bố cục lớn như vậy, cũng không cần phải như vậy, bởi vì đối với mấy lão gia hỏa chúng ta, tận lực bố cục, chỉ biết làm trò cười cho người trong nghề. Tuy tháp rơi vào trong tay ngươi không là ta tận lực gây nên, nhưng không thể phủ nhận, bởi vì ta cùng tháp này, ngươi dính vào rất nhiêu nhân quải
Nói đến đây, hắn mỉm cười.
- Mà muốn truyên thừa đạo thống của ta, tự nhiên phải cam tâm tình nguyện. Cho nên, nếu ngươi không nguyện, ta có thể cắt đứt nhân quả giữa ta và ngươi.
Dương Diệp lựa chọn thế nào?
Không chút do dự!