Chương 3966: Yêu Vương một đấu một! (1)
Chương 3966: Yêu Vương một đấu một! (1)Chương 3966: Yêu Vương một đấu một! (1)
Nói xong, Dương Diệp không xoay người trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở phía chân trời.
Kiếm quang lướt đi rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tâm mắt của Cơ Nguyệt.
Cơ Nguyệt nhìn về phía lão già đeo mặt nạ bên cạnh:
- Tưởng bá không sao chứ?
Lão già đeo mặt nạ khẽ lắc đầu.
Cơ Nguyệt khẽ nói:
- Nhiều Thánh Nhân đứng ra như vậy, xem ra thật sự không yên ổn rồi. Cũng không biết loạn thế lần này, ai sẽ quật khởi, ai sẽ ngã xuống.
Lão già đeo mặt nạ không trả lời. - Chúng ta đi thôi!
Cơ Nguyệt khế nói.
Lão già khẽ gật đầu, sau đó đẩy Cơ Nguyệt xoay người rời đi.....
Dương Diệp vừa rời khỏi trấn nhỏ, đột nhiên không gian ở trước mặt hắn khẽ run lên, rất nhanh, sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, trong phút chốc, dưới chân hắn đột nhiên lóe ra một đường kiếm quang và biến mất ở cuối chân trời! Yêu tộc!
Dương Diệp tăng tốc độ của mình lên đến mức độ cao nhất, lần này, hắn muốn chạy tới Linh Viên Sơn.
Bởi vì Cư Viên ở Linh Viên Sơn truyền âm cho hắn, Linh Viên Sơn gặp chuyện không may. Nói chính xác là Hầu Tử này gặp chuyện không may!
Dương Diệp toàn lực tăng nhanh tốc độ, chỉ tốn không tới nửa ngày liền chạy tới Linh Viên Sơn. Vẻ mặt hắn lập tức trâm xuống, bởi vì ở xung quanh Linh Viên Sơn này có rất nhiều yêu thú, tầng tầng lớp lớp vây quanh Linh Viên Sơn!
Thân hình của Dương Diệp lóe lên và đi tới Linh Viên Sơn.
Hắn vừa tới Linh Viên Sơn, con vượn lớn này đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, sau đó nói:
- Lão tổ gặp chuyện không may!
- Nói đi!
Dương Diệp trâm giọng nói.
Vươợn lớn nói:
- Theo tin tức ta nhận được, một vị Phật tổ của Phật gia tự mình ra tay, hơn nữa dường như không chỉ có một vị Phật tổ, đối phương trấn áp lão tổ rồi. - Không giết chết sao?
Dương Diệp hỏi.
Vượn lớn lắc đầu:
- Bọn họ muốn cho tổ thuần phục Phật gia, phải nói là muốn lão tổ trở thành người phát ngôn trong trần thế của Phật gia bọn họ, tranh thủ lợi ích cho Phật gia bọn họ. Tuy nhiên, hiển nhiên lấy tính tình của lão tổ thì không thể.
Bị trấn áp!
Dương Diệp im lặng. Hắn tất nhiên có thiện cảm với Hầu Tử, nếu không cũng sẽ không gọi đối phương là Hầu ca. Nhưng không thể không nói, cách làm của Hầu Tử trước đó vẫn quá kích động, còn hơn cả hắn!
Hắn ít nhất sẽ không liêu đánh tới chết, đánh không nổi thì hắn chạy. Nhưng hiển nhiên Hầu Tử này không chạy, cho nên mới bị trấn áp!
- Bên ngoài thế nào?
Dương Diệp nói.
Vượn lớn trầm giọng nói:
- Là Thiên Lang Tộc. Rõ ràng bọn họ nhận được tin tức lão tổ ở Phật gia, sau đó tới đây. Bọn họ bảo Linh Viên Sơn chúng ta thuần phục bọn họ, nếu không sẽ ép chúng ta rời khỏi Linh Viên Sơn! - Rời khỏi Linh Viên Sơn sao?
Dương Diệp nhíu mày.
Vượn lớn khẽ gật đầu:
- Năm đó, lão tổ đã tự mình lựa chọn nơi đây, ở khu vực này, Linh Viên Sơn chúng ta có phong thuỷ linh mạch là tốt nhất, trước kia có lão tổ nên Yêu tộc tất nhiên không yêu dám mơ ước, bây giờ...
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rồi. Đi thôi, theo ta ra ngoài xem thử!
- Đối phương rất mạnh!
Vượn lớn nói:
- Tuy Yêu Vương này không phải Thánh Nhân giai, nhưng chắc cũng là cường giả Thiện Cảnh đỉnh phong.
Dương Diệp nói:
- Không sao, ta đã kêu viện binh, bọn họ sẽ đến nhanh thôi!
- Có viện binh?
Vượn lớn sửng sốt.
Dương Diệp cười nói:
- Tất nhiên là có rồi, lăn lộn nhiều năm ở bên ngoài như vậy, ai mà chẳng có mấy bằng hữu chứ?
Dương Diệp nói xong liên xoay người đi ra ngoài.
Ở chân núi Linh Viên Sơn, một đường kiếm quang đột nhiên rơi vào trước mặt đám yêu thú kia.
- Ngao ôi
Từng tiếng gầm thét giận dữ đột nhiên vang lên.
Dương Diệp nhìn lướt qua những yêu thú này, sau đó nói:
- Bảo Yêu Vương của các ngươi đi ra đi
Lúc này, một con sói đen đột nhiên tung người nhảy lên, trực tiếp nhào vê phía Dương Diệp.
Hai mắt Dương Diệp khẽ híp một cái, trong phút chốc, một đường kiếm quang chợt lóe.
Xuy!
Con yêu thú kia lập tức bị đường kiếm quang này bổ thành hai nửa, máu tươi cùng ngũ tạng rơi xuống đầy đất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những yêu thú trước mặt Dương Diệp lập tức nổi giận, tất cả đồng thời hét dài một tiếng, sau đó xông về phía Dương Diệp.
Dương Diệp lùi vê phía sau một bước, trong phút chốc, hai tay hắn cầm kiếm chém về phía trước. Xuy!
Theo một đường kiếm quang sáng lên, mấy chục con yêu thú xông lên đầu tiên lập tức bị chém thành hai nửal
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những yêu thú phía sau không dám xông tới nữa. Tuy những yêu thú rất hung ác, nhưng giờ phút này bọn họ cũng hiểu rõ ràng, chúng không có khả năng địch lại nhân loại trước mắt này!
Lúc này, ở trong đám yêu thú này, một nam tử trung niên đột nhiên đi ra.