Chương 3987: Chữ viết quen thuộc! (2)
Chương 3987: Chữ viết quen thuộc! (2)Chương 3987: Chữ viết quen thuộc! (2)
Dương Diệp hắn tự nhiên sẽ không cho những người này sắc mặt tốt, trong những kẻ này gần như đều hi vọng Dương Diệp hắn chết. Nếu như không phải sợ gây ra chuyện ầm ï quá lớn, hắn cũng muốn một kiếm kết liễu những người này, mà không tốn thời gian lá mặt lá trái với Tô Lang.
Tuy hắn muốn phách lối, nhưng cũng sẽ không làm ra những chuyện quá đáng, có một số việc nếu làm quá đáng sẽ dẫn tới người khác phản cảm, đặc biệt là Binh Tổ này. Nếu như Dương Diệp hắn thật sự là một người không có đầu óc chỉ muốn giết người, vậy Binh Tổ tuyệt đối sẽ là người đầu tiên không để cho hắn ở lại Binh gial
Một khi Binh Tổ có ác cảm với hắn, không cần phải nói, cũng chính là lúc hắn chơi xong rồi. Trừ khi hắn chạy trốn tới chỗ Đạo gia đi
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Tô Lang nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, sau đó
nói:
Dương huynh rất lợi hại!
Dương Diệp khẽ nói: - Ta cảm thấy tôn kính chủ yếu là ở trong lòng, chỉ cần trong lòng tôn kính lão tổ là được, bái lễ gì đó cũng chỉ là hình thức. Đương nhiên nếu như các vị cảm thấy ta đang khinh thường lão tổ, các vị có thể đi tới trước mặt lão tổ tố cáo ta, nếu như lão tổ trách tội ta, Dương Diệp ta nhận phạt!
- Vô sỉlMột nam tử đột nhiên nói một câu.
Dương Diệp nhún vai, sau đó nhìn vê phía Tô Lang:
- Tô huynh, ta thấy vẫn nên làm chuyện chính thì quan trọng hơn, ngươi thấy thế nào?
Tô Lang liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Đương nhiên!
Nói xong, hắn xoay người đi vê phía xa, những người còn lại cũng đi theo. Tuy nhiên, một người trong đó đột nhiên ngừng lại, hắn đi tới bên cạnh của Dương Diệp.
Người này chính là Nam Trí của Hợp mạch trước đó đã gặp mặt Dương Diệp một lần.
Nam Trí lắc đầu cười:
- Dương huynh, ngươi đang gây thù hằn cho mình đấy!
Dương Diệp khẽ nói:
- Bọn họ vốn coi ta là kẻ địch, chẳng lẽ không đúng sao? Nam Trí suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Cũng đúng. Tuy nhiên, Dương huynh, ngươi thật sự không lo lắng cho tình cảnh của mình sao? Theo ta được biết, bây giờ năm mạch hình như đều không muốn có thêm một mạch đi ra chia tài nguyên đâu. Nếu như không phải kiêng ky tiểu sư thúc, thành thật mà nói, chỉ sợ ngày Dương huynh ngươi vừa tới Binh gia đã chết rồi. Đây là lời nói thật!
Dương Diệp nói:
- Ta đánh thắng được tiểu sư thúc thì sao?
Nam Trí ngây người, sau đó lắc đầu:
- Dương huynh nói đùal
Dương Diệp nói:
- Thật ra ta cũng bị hắn hãm hại. Nếu không, ai thèm chen chân vào vũng nước đục nào? Không có cách nào, ta đánh không lại hắn mới bị rơi vào hố do hắn đào sẵn. Bây giờ chỉ có thể đi tới cùng!
- Không trách được!
Nam Trí khẽ nói:
- Ta đã nói rồi, một người bình thường chắc chắn sẽ không tới vũng nước đục này, chỉ có điều... Dương huynh, nói thật vũng nước đục này không dễ nằm đâu. Bây giờ, những đại lão đều chỉ xem chừng, nhưng khó bảo toàn bọn họ sẽ không ra tay. Mà một khi bọn họ muốn ra tay thì nhất định sẽ giết chết ngươil
Dương Diệp liếc nhìn Nam Trí:
- Vì sao ngươi lại nói với ta những điều này?
Nam Trí cười nói:
- Ta cảm thấy Dương huynh không tệ, muốn kết giao bằng hữu cùng Dương huynh, lý do này đủ chưa?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Đi thôi.
Nam Trí cười ha ha, sau đó nói:
- Dương huynh, chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời đi.
Dương Diệp liếc nhìn Nam Trí, sau đó cũng đi theo.
Rất nhanh, Dương Diệp cùng Nam Trí ngừng lại, ở trước mặt bọn họ là một vách núi cao gần trăm trượng, rộng cũng có mấy chục trượng.
Ở ngay chính giữa vách núi này có một vết kiếm dài chừng một trượng, so sánh với vách núi này, vết kiếm rõ ràng cực nhỏ.
Mà ở bên cạnh vết kiếm kia còn có một hàng chữ, khi nhìn thấy hàng chữ này, Dương Diệp lập tức sửng sốt. Chữ này thật quen thuộc!
Chữ viết của Tiêu Dao Tử!
Chữ của Tiêu Dao Tử để lại!
Trong lòng Dương Diệp còn có chút kinh ngạc, bởi vì hắn không ngờ được Tiêu Dao Tử tự nhiên đã tới Binh gial
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía trên vách núi này, Tiêu Dao Tử để lại là: Kiếm đạo hàng nghìn hàng vạn, duy nhất mình ta độc tôn!
Nhìn thấy những lời này, Dương Diệp im lặng.
Trước đó, Tiêu Dao Tử từng nói qua ba nghìn đại đạo, duy nhất kiếm đạo độc tôn. Mà giờ phút này, bây giờ là kiếm đạo hàng nghìn hàng vạn, duy nhất mình hắn độc tôn!
Duy nhất mình hắn độc tôn!
- Không hổ danh là lão tổi
Lúc này, có người ở đó đột nhiên xúc động nói:
- Tuy lão tổ không phải tu luyện kiếm là chính, nhưng ở trong lòng lão tổ, trong kiếm đạo, chỉ sợ không có người nào có thể địch nổi hắn!
Dương Diệp liếc nhìn người thanh niên kia nhưng không nói gì, rõ ràng đối phương không biết những lời này căn bản không phải do lão tổ để lại.
Phải nói là khi Tiêu Dao Tử tới Binh gia, hẳn không có kinh động tới những người khác!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp nhìn về phía vết kiếm kia và lập tức nhíu mày.