Chương 3988: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (1)
Chương 3988: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (1)Chương 3988: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (1)
Không đơn giản!
Đây là cảm giác của hắn!
Giống như Tô Lang nói, trong vết kiếm này của Binh Tổ thật sự có chút huyền cơ.
Ở đó, tất cả mọi người im lặng, ánh mắt đều chăm chú nhìn vết kiếm kia, Dương Diệp cũng vậy.
Một lát sau, Dương Diệp đột nhiên đi tới dưới vách núi này, hắn ngẩng đầu nhìn vết kiếm kia, lúc này bởi vì khoảng cách gần, hắn nhìn thấy rõ ràng hơn. Dương Diệp đột nhiên phát hiện ra vết kiếm kia đột nhiên chuyển động.
Di chuyển!
Vết kiếm nhanh chóng di chuyển.
Một loại kiếm kỹ!Sau khi nhìn, Dương Diệp phát hiện vết kiếm này đang diễn biến một loại kiếm kỹ, một loại kiếm kỹ hữu hiệu lại kỳ lạ. Sở dĩ nói là kỳ lạ vì hắn chưa từng thấy qua kiếm kỹ nlày, cả những kiếm kỹ lão già mặc áo đạo sĩ cho hắn cũng không có loại kiếm kỹ tương tự với loại trước mắt này!
Điều này khiến cho Dương Diệp không khỏi say mê!
Qua một canh giờ sau, Dương Diệp cho ra một kết luận: Không phải đơn thuần là kiếm kỹ!
Trong vết kiếm trước mắt này không đơn giản chỉ ẩn chứa kiếm đạo, còn kcó thứ gì khác
Ở đó, không chỉ Dương Diệp nhìn tới si mê, những người còn lại rõ ràng cũng phát hiện ra manh mối, tất cả đều chìm đắm trong đó.
Vẻ mặt Tô Lang ngược lại rất bình tĩnh, phát hiện ra manh mối, bất kỳ một kiếm tu nào cũng có thể phát hiện ra thứ không tâm thường trong vết kiếm này, phát hiện là một chuyện, hiểu thấu đáo lại là một chuyện khác.
Ánh mắt của hắn tập trung vào Dương Diệp, hắn thấy người có khả năng tìm hiểu vết kiếm kia nhất chính là Dương Diệp trước mắt.
Mà lúc này, hai mắt Dương Diệp đã nhắm lại.
Ngội
Đến loại cấp bậc như bọn họ, thật ra tác dụng của tu luyện đã trở nên hơi nhỏ. Phân nhiều chính là ngội
Có lúc một giác ngộ cần mười năm, thậm chí trăm năm khổ luyện!
Mà nếu như không thể ngộ, cho dù là tu luyện trăm năm cũng dừng lại không tiến lên! Ở trong đầu Dương Diệp có một bóng người bắt đầu múa theo vết kiếm kia, động tác của vết kiếm rất đơn giản, phải nói rất đơn giản, nhưng cho dù chỉ đơn thuần đâm, bổ, chém, gạt... đều là động tác cơ bản của kiếm đạo, một hài tử vừa học kiếm cũng có khả năng biết!
Hóa phức tạp thành đơn giản!
Rất nhiều năm qua hắn đã hiểu được đạo lý này. Bởi vậy, vết kiếm trước mắt này tuyệt đối không chỉ nói cho hắn biết kiếm đạo phải từ phức tạp hóa đơn giản, chắc hẳn còn có ý nghĩa sâu hơn!
Về phần cuối cùng là gì, Dương Diệp vẫn chưa tìm hiểu ra.
Lúc này, trời đã tối dần, tất cả mọi người vẫn chưa đi mà ở lại ở chỗ này tìm hiểu. Rất nhanh, trời tối rồi trời lại sáng.
Cứ như vậy, ba ngày trồi qua.
Tới giây phút nào đó, Dương Diệp đột nhiên đứng lên, nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lang lập tức nhìn hắn và đang muốn nói, chợt nghe Dương Diệp chửi âm lên:
- Cái quỷ gì vậy? Nhìn mãi vẫn không hiểu, không nhìn nữal
Nói xong, hắn thở phì phò xoay người rời đi.
Mà lúc này, Tô Lang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, cười nói:
- Dương huynh đi như vậy sao? Dương Diệp vuốt tay:
- Không đi thì thế nào? Tiếp tục tốn thời gian ở đây à?
Tô Lang nhìn chằm chằm vào Dương Diệp:
- Dương huynh chắc đã phát hiện ra điều gì?
- Phát hiện gì?
Dương Diệp hỏi ngược.
Tô Lang trâm giọng nói:
- Dương huynh, trước đó đã nói rõ, nếu như tìm hiểu được gì thì phải để lại một phần cho Ngự Mạch tai
Dương Diệp nói:
- Nhưng ta không tìm hiểu được gì cả! Ôi, ngộ tính của ta thấp, không có cách nào, không có cách nào!
Tô Lang nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Vẻ mặt Dương Diệp bình tĩnh, không có gì khác thường.
Qua vài hơi thở, Dương Diệp cười nói:
- Tô Lang huynh, ta có thể đi được chưa?
Tô Lang trầm giọng nói:
- Dương huynh, sao không muốn có thêm một người bằng hữu? Dương Diệp ngây người, sau đó nói:
- Lẽ nào chúng ta không là bằng hữu sao?
Tô Lang nhìn thật sâu vào trong mắt Dương Diệp, sau đó nói:
- Dương huynh tự giải quyết cho tốt đi!
Dương Diệp cười nói:
- Cảm ơn!
Nói xong, hắn trực tiếp vòng qua Tô Lang và rời đi.
Vẻ mặt Tô Lang thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, Dương Diệp rời khỏi Ngự Minh Sơn và lập tức trở về Du sơn, Bên trong Du điện, Dương Diệp ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó tiến vào Hồng Mông tháp.