Chương 3989: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (2)
Chương 3989: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (2)Chương 3989: Chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi! (2)
Luyện kiếm!
Bên trong phòng tu luyện, kiếm của Dương Diệp bắt đầu vung vẩy.
Tốc độ múa kiếm rất chậm, đặc biệt chậm, giống như tiểu hài tử mới học kiếm. Nhưng vẻ mặt Dương Diệp lại nghiêm trọng, hơn nữa còn càng lúc càng nghiêm trọng. Một lát sau, Dương Diệp ngừng lại. Hắn lại nhìn không gian trước mặt mình, ở đó xuất hiện vài vết tích, đó là vết tích do kiếm xẹt qua.
Mắt Dương Diệp nhìn chằm chằm vào những vết tích này, qua rất lâu, Dương Diệp
khẽ nói:
- Quả nhiên là như thết
Hồn!
Kiếm hồn!
Kiếm có linh, linh do kiếm của mình sinh ra, ví dụ như linh trí, bình thường kiếm ở cấp bậc cao như vậy đều sẽ sinh ra linh trí của mình. Nhưng có linh trí lại không hồn. Cái gọi là hôn khác với kiếm hôn mà hắn từng tiếp xúc trước đây!Hồn ở đây là chỉ kiếm hồn!
Có linh còn có hồn! Mà hồn này là do con người giao cho kiếm, trước đây kiếm của hắn quả thật rất mạnh, nhưng kiếm cuối cùng vẫn không có hồn. Như vậy cũng giống như một người chỉ có thân thể, không có linh hôn, vậy người này cũng chỉ là cái xác không hồn.
Kiếm có linh mà không có hồn, không có hồn kiếm, chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén mà thôi, nhiều lắm thì có uy lực mạnh mẽ hơn một chút.
Mà có hồn kiếm, từ trình độ nào đó đã không đơn thuần là kiếm nữal
Linh hồn.
Giao linh hôn cho kiếm!
Đây là ý mà Binh Tổ để lại, sở dĩ đối phương không giải thích trực tiếp là vì đối phương muốn đệ tử Binh gia tự mình lĩnh ngộ, chỉ có dựa vào mình lĩnh ngộ mới chính thức là của mình.
Mình lĩnh ngộ là sâu nhất khắc!
Làm thế nào để giao linh hồn cho kiếm?
Thật ra điều này nói khó cũng không khó, nói đơn giản cũng không đơn giản. Ít nhất Dương Diệp cho là như vậy.
Nặn hồn cho kiếm là một loại ý cảnh, cũng không phải thật sự chuẩn bị cho kiếm một linh hôn mà là một loại cảnh giới kiếm đạo. Kiếm có kiếm ý, kiếm linh, kiếm kỹ, hắn cơ bản đều đã nắm giữ những thứ này, trước kia hắn chưa từng nghĩ tới kiếm hồn, tuy nhiên hắn đã từng dùng kiếm hồn kỹ, nhưng kiếm hồn kỹ biểu đạt ra hoàn toàn khác với kiếm hồn của lão tổ Binh gial
Trước đây, kiếm hồn kỹ của hắn là dùng linh hồn của hắn thi triển kiếm kỹ, lão tổ Binh gia biểu đạt kiếm hồn lại chỉ đơn thuần là linh hồn của kiếm!
Luyện cùng ngộ!
Hắn cần phải chính là rèn luyện cùng lĩnh ngộ, mà những động tác của vết kiếm này đã giúp hắn tham khảo. Ngoài việc đó ra, trong vết kiếm này còn ẩn chứa một thứ khác, đây có thể là đại đạo của bản thân lão tổ Binh gia.
Tuy nhiên, Dương Diệp không hiểu nhiều.
Điên cuồng rèn luyện!
Trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày Dương Diệp đều luyện tập, hết lần này tới lần khác, đến buổi tối thì hắn sẽ ngồi im, sau đó tìm hiểu!
Tu hành không để ý tới năm tháng, cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Bên trong Hồng Mông tháp, đảo mắt đã qua một năm, mà giờ phút này, Dương Diệp đã ngồi trong phòng tu luyện tĩnh tọa mấy tháng.
Từ trước đến nay Dương Diệp hắn đều không phải là thiên tài giống như An Nam Tĩnh, vừa điểm tới đã hiểu, ưu thế của hắn là có thể chịu được cực khổ, không sợ khổ.
Cứ như vậy, lại qua một tháng.
Tới giây phút nào đó, Dương Diệp ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên mở mắt ra, trong phút chốc, hắn trực tiếp đứng lên, trong tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm và bắt đầu vung vẩy.
Bổ, chém, đâm, chọc...
Chỉ những động tác đơn giản này mà luyện gân vạn lần, cuối cùng Dương Diệp ngừng lại, nhìn kiếm trong tay chấn động và khóe miệng khẽ cười.
Thành công!
Hơn một năm khổ luyện, cố gắng lĩnh ngộ, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ kiếm hồn, đồng thời nắm giữ loại kiếm hồn này!
Cái gọi là kiếm hồn, nói cho cùng chính là một loại kỹ xảo, đương nhiên là một loại kỹ xảo cao siêu, cũng là một loại cảnh giới, một loại tư tưởng trong kiếm đạo. Nếu muốn hắn nói rõ ràng về kiếm hồn này, hắn sẽ không nói được, bởi vì hắn cũng chỉ vừa nắm giữ kiếm hồn, rõ ràng cảnh giới kiếm hồn này không đơn giản như vậy! Nói đơn giản một chút, ít nhất cảnh giới kiếm hồn này có thể nâng cao uy lực kiếm kỹ của hắn lên ba đến bốn phân!
Đừng thấy chỉ có ba đến bốn phần, điều này đã cực kỳ khủng khiếp rồi! Có thể nói, bây giờ hắn đối mặt với cường giả đạt được Đại Thiện Cảnh cũng hoàn toàn không sợ hãi. Đương nhiên, đối mặt với lão quái vật nửa bước Thánh Nhâ
Cảnh giới chênh lệch quá xal
Nhìn lướt qua xung quanh, Dương Diệp khẽ cười, sau đó rời khỏi Hồng Mông tháp. Mà vào lúc này, Viên lão lại đi vào đại điện và liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Thực lực tăng lên không ít!
Dương Diệp liếc nhìn Viên lão, sau đó nói:
- Tiên bối là cảnh giới gì? lấy thực lực của hắn bây giờ rõ ràng còn đánh không nổi!
- Cảnh gì?
Viên lão lắc đầu:
- Chỉ là một người hâu mà thôi.
Nói xong, hắn bấm tay bắn ra, một thiệp mời xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp:
- Thiệp sinh tử, thiên tài đứng thứ hai của Trí Mạch - Khô Vinh Thiên gửi đến cho ngươi, nói muốn cùng ngươi quyết chiện một trận sinh tử trên đài sinh tử của Trí MạchI
Trí Mạch?
Dương Diệp nhíu mày:
- Thế nào, Trí Mạch cuối cùng cũng muốn ra tay rồi sao?
Trước mặt Dương Diệp, Viên lão khẽ gật đầu:
- Bọn họ có thể nhịn được lâu như vậy đã làm cho ta rất bất ngời
Dương Diệp liếc nhìn thiếp chiến đấu này:
- Tạm thời để đó đã, chờ tới lúc ta có thời gian rảnh rỗi sẽ đi!