Chương 3990: Bây giờ là của ta! (1)
Chương 3990: Bây giờ là của ta! (1)Chương 3990: Bây giờ là của ta! (1)
Viên lão hơi ngẩn người, sau đó nói:
- Ngươi không qua bây giờ sao?
Dương Diệp lắc đầu:
Ta có vài chuyện cân phải xử lý trước đã!
Viên lão nói:
- Nếu bây giờ ngươi không đi, bọn họ sẽ nghĩ rằng ngươi sợ bọn họI
Dương Diệp cười nói:
Tùy bọn họ nghĩ thế nào cũng được. Nói xong, Dương Diệp xoay người đi ra khỏi đại điện.
Trong đại điện, Viên lão im lặng một lát, sau đó cũng rời khỏi đại điện.
Sau khi Viên lão rời khỏi đại điện, lập tức đi Itrả lời Trí Mạch.
Qua một canh giờ sau.
- Dương Diệp sợi Dương Diệp khiếp sợ rồi!
Không biết ai là người đầu tiên nói những lời này, sau đó lấy tốc độ rất nhanh trucyền khắp tất cả Binh giới. Trong giây lát, Dương Diệp trở thành trò cười cho tất cả Binh giới. Người nhu nhược Dương Diệp!
Đây là danh hiệu mới của Dương Diệp ở Binh gial
Mà lúc này, Dương Diệp lại đi tới phía sau núi Du sơn. Rõ ràng phía sau núi Du sơn không có ai xử lý, cỏ dại mọc cao tới một trượng, các loại hoa kỳ lạ không biết tên nở rộ, tạo ra cảnh đẹp khác thường.
Dương Diệp liếc nhìn xung quanh, sau đó ngôi xếp bằng xuống.
Thưởng thức!
Nhìn những bông hoa kỳ lạ trước mắt, trong lòng Dương Diệp vô cùng bình tĩnh, đặc biệt bình tĩnh, giống như mặt biển không nổi gió.
Nhìn một chút, Dương Diệp khẽ cười.
Thấy đạo!
Đạo là vật gì?
Đạo chính là vạn vật!
Cái gọi là thấy đạo, chính là thấy vạn vật, trong tâm thấy vạn vật!
Cứ như vậy, thời gian dân trôi qua, không biết qua bao lâu, Dương Diệp đột nhiên đứng lên.
Âm! Từ trong cơ thể hắn lập tức có một khí thế khủng khiếp cuốn ra, nhưng chẳng bao lâu, khí thế kia lại lùi về trong cơ thể hắn, biến mất không thấy bóng dáng, giống như từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua.
Dương Diệp nhìn hai tay của mình, cười nói:
- Thấy đạo, thấy đạo!
Sở dĩ hắn không đồng ý tới Trí Mạch là vì hắn ở bên trong Hồng Mông tháp đã khổ luyện hơn một năm, khiến cho hắn không chỉ nâng cao rất lớn ở trên kiếm đạo, hắn còn cảm giác mình sắp đột phái
Nhưng muốn đột phá lại cần phải có một cơ hội, hắn quyết định đi ra ngoài, nhưng hắn không ngờ được khi tâm hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn lại đột phá đơn giản như vậy. Niêm vui bất ngờ, thật sự là niềm vui bất ngời
Kiến Đạo cảnh!
Ở Thính Đạo cảnh lâu như vậy, cuối cùng đạt tới Kiến Đạo cảnh. Sau khi đạt được Kiến Đạo cảnh, thực lực của bản thân hắn đã biến đổi về chất.
Đúng lúc này, Viên lão xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp mà hoàn toàn không có tiếng động.
Dương Diệp liếc nhìn Viên lão, thực lực của lão già trước mặt này còn khủng khiếp hơn hắn tưởng rất nhiều!
Viên lão liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Đạt tới Kiến Đạo cảnh?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Viên lão khẽ nói:
- Người của Trí Mạch đến!
- Trí Mạch?
Dương Diệp ngây người, sau đó nói:
- Người tới không có ý tốt đâu!
Viên lão khẽ gật đầu:
- Đi gặp một chút đi!
Dương Diệp khẽ gật đầu, tâm niệm thoáng động và cả người trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Viên lão nhìn lướt qua xung quanh, thấy rất nhiều hoa cỏ đã cong gấy. Đây là do khí thế của Dương Diệp trước đó tạo ra.
Viên lão khẽ lắc đầu và nhẹ nhàng vung tay phải lên, sau đó cả người lập tức biến mất.
Sau khi Viên lão rời đi, những hoa cỏ vốn bị gập gẫy tự nhiên đứng lên.
Khôi phục lại như lúc ban đầu!.......
Diễn Vũ Trường.
Ở trên Diễn Vũ Trường có một người thanh niên đang đứng, người này khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, mặc áo bào trắng, dáng người thẳng tắp giống như một thanh kiếm sắc bén!
Đúng lúc này, nam tử đột nhiên mở mắt, ở trước mặt hắn xuất hiện một nam tử mặc áo xanh.
Nam tử trước mắt này dĩ nhiên là Dương Diệp!
- Ngươi hẳn là Khô Vinh Thiên!
Dương Diệp cười nói.
Nam tử áo bào màu trắng này khẽ gật đầu:
- Đúng!
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Người khác đều nói ngươi sợ Trí Mạch ta, cho nên không dám đi tới Trí Mạch, nhưng ta cảm thấy, ngươi không phải là một người sợ phiền phức.
Dương Diệp cười nói:
- Hôm nay ngươi tới tìm ta sẽ không phải là tới nói chuyện phiếm với ta chứ? Khô Vinh Thiên mỉm cười, sau đó nói:
- Dương Diệp, ngươi không phải là một người ngu, nên biết người kia tới tìm ngươi, chẳng qua là bắt ngươi làm kiếm lệnh, nhưng ta không rõ vì sao ngươi lại cam tâm tình nguyện làm kiếm của người khác?