Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 3922 - Chương 3992: Tranh Số Mệnh! (1)

Chương 3992: Tranh số mệnh! (1) Chương 3992: Tranh số mệnh! (1)Chương 3992: Tranh số mệnh! (1)

Khô Dung Thiên nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó hai tay hắn đột nhiên vung vẩy, rất nhanh có từng gợn sóng tản ra.

Triệu hồi!

Hắn đang triệu hồi phù ấn này!

Bên trong Hồng Mông tháp.

Một tấm phù ấn phóng lên cao, nó trực tiếp đập về phía tháp nhỏ màu vàng phía chân trời.

Phù ấn có linh, nó biết rất rõ ràng, nếu như nó muốn ra ngoài thì phải tìm ai.

Tiểu Bạch cùng Thiên Tú không cần tìm, hai vật nhỏ này rõ ràng không phải là chủ nhân ở đây. Vì vậy, nó tìm một lát và nhanh chóng phát hiện ra sự tôn tại của tháp

linh.

Lần này, nó có mục tiêu. Không hề do dự, phù ấn trực tiếp đập về phía tháp linh.

Bên dưới, Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía Thiên Tú bên cạnh, ý hỏi phù ấn này muốin làm gì. Thiên Tú suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Nó muốn đánh nhaul

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời kia.

Lúc này, tháp nhỏ cmàu vàng kia đột nhiên chuyển động, chỉ thấy nó trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng màu vàng đập vê phía phù ấn.

Âm!

Dưới ánh mắt của Tiểu Bạch cùng Thiên Tú, phù ấn này tkrực tiếp bị ánh sáng màu vàng đập mạnh xuống mặt đất.

Âm!

Tất cả mặt đất chấn động mạnh, rất nhiều bụi bặm bắn lên cao.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, phía chân trời có một chùm ánh sáng màu vàng giống như mưa xối xả trút xuống, trong nháy mắt nhấn chìm phù ấn đã bị đập vào trong mặt đất...

Ngược đãi!

Tiểu Bạch cùng Thiên Tú đều không đành lòng nhìn cảnh tượng tiếp theo. Cuối cùng, Tiểu Bạch không nhịn được giơ móng nhỏ với tháp nhỏ phía chân trời, tháp nhỏ màu vàng lập tức dừng phóng ra chùm ánh sáng màu vàng. Tháp linh vẫn còn nể mặt Tiểu Bạch!

Tiểu Bạch bay đến trước mặt phù ấn này, lúc này, ánh sáng trên phù ấn này đã mờ đi rất nhiều. Rõ ràng là thương không nhẹ.

Tiểu Bạch vỗ nhẹ vài cái vào phù ấn này, sau đó móng nhỏ nhanh chóng vung vẩy, dường như đang biểu đạt gì đó.

Thiên Tú đột nhiên nói:

- Tiểu Bạch bảo ngươi nói xin lỗi thì sẽ không bị đánh nữa!

Âm!

Đột nhiên, một khí thế khủng khiếp từ trong phù ấn này cuốn ra ngoài, bất ngờ không kịp đề phòng, Tiểu Bạch trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài, nhưng thật may vào thời điểm quan trọng, Thánh Kiếm chắn ở trước mặt Tiểu Bạch, thay nàng ngăn cản phần lớn lực lượng, nhưng dù vậy Tiểu Bạch vẫn có chút chật vật, bị ngã chổng VÓ.

Phù ấn này rõ ràng không phải nhằm vào Tiểu Bạch, nó lại phóng lên cao, đập về phía này tháp linh.

Trong phù ấn có từng lực lượng khủng khiếp giống như nước lũ trút xuống, vào giờ phút này trong thiên địa đều mờ ảo.

Lực lượng này đủ để hủy trời diệt đất!

Tiểu Bạch nhìn này về phía phù ấn xông tới tháp nhỏ, mắt chớp chớp, sau đó móng nhỏ của nàng vỗ nhẹ, tiếp theo liên có một bánh bao thịt xuất hiện. Nàng đang chuẩn bị gặm thì dường như nghĩ tới điều gì, lại lấy ra một cái đưa cho Thiên Tú.

Cứ như vậy, hai vật nhỏ lân lượt cầm bánh bao thịt, vừa gặm vừa nhìn về phía chân trời.

Xem cuộc vuil

Âm!

Phía chân trời, một tiếng nổ lớn âm âm vang vọng, ngay sau đó, một bóng đen từ phía chân trời rơi xuống... ..

Bên trong Hồng Mông tháp, phù ấn ngoan cường chống lại tháp linh.

Mà bên ngoài Hồng Mông tháp, vẻ mặt Khô Vinh Thiên đã rất khó coi. Bởi vì, không quan tâm hắn triệu hoán thế nào, phù ấn này cũng hoàn toàn không đáp lại.

Phù ấn không có!

Khô Vinh Thiên nhìn chằm chằm Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:

- Ta nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay!

Nói xong, hắn xoay người muốn đi. Không có phù ấn chống lại Dương Diệp, hắn đã không còn chỗ dựa. Bởi vậy, hắn quyết định lựa chọn rời đi. Mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhiên xuất hiện cách hắn không xa, cười nói:

- Thế nào? Cứ vậy mà rời đi sao?

Hai tay Khô Vinh Thiên chậm rãi nắm chặt lại, hắn biết muốn an toàn rời đi thì sợ là không thể làm được.

Im lặng trong chớp mắt, Khô Vinh Thiên đột nhiên biến mất, thoáng cái, ở trước mặt Dương Diệp xuất hiện một tàn ảnh. Dương Diệp tuyệt đối không sử dụng kiếm kỹ gì, mà giơ tay đâm ra một kiếm, tàn ảnh kia lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Khô Vinh Thiên mới dừng lại ở cách đó mấy trăm trượng, Dương Diệp đã một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn, thoáng cái, một thanh kiếm đã đi tới cách giữa chân mày hắn mấy tấc.

Đứng trước sống chết, trong lòng Khô Vinh Thiên hoảng hốt nhưng phản ứng lại rất nhanh, hai tay chợt khép lại và đánh về phía trước!

Âm!

Lực lượng mạnh mẽ làm cho Dương Diệp lùi vê phía sau khoảng trăm trượng, nhưng, hai tay của Khô Vinh Thiên đã không còn.

Trong chớp mắt vừa rồi, hắn đổi hai tay để ép lui Dương Diệp!

Dương Diệp tất nhiên không muốn thu tay, thân hình lóe lên và lập tức biến mất, nhưng hắn vừa xuất hiện ở trước mặt Khô Vinh Thiên liền bị một luồng lực lượng thần bí đẩy đến ngoài nghìn trượng.

Dương Diệp ngừng lại và nhìn tay của mình, lúc này tay hắn đã vặn vẹo biến hình. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, ở trước mặt Khô Vinh Thiên đã xuất hiện một lão già từ lúc nào. Lúc này, lão già đang nhìn hắn!

Dương Diệp lắc lắc tay, cười nói:

- Thì ra Trí Mạch là như vậy, nhỏ đánh không nổi, già ra tay, ta xem như đã được mở rộng kiến thức rồi!

Lão già khẽ nói:
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0