Chương 3993: Tranh số mệnh! (2)
Chương 3993: Tranh số mệnh! (2)Chương 3993: Tranh số mệnh! (2)
Chỉ là so tài mà thôi, cần gì phải phân chia sống chết?
Dương Diệp cười nói:
- Nhanh cút đi cho ta, nếu như không thua nổi thì sau này đừng tới tìm ta.
Nói xong, Dương Diệp xoay người rời đi.
Sắc mặt lão già kia cùng Khô Vinh Thiên rất khó coi, lão già nhìn chằm chằm vào Dương Diệp nói:
- Sau này chúng ta còn gặp lại!
Nói xong, hắn lại muốn dẫn theo Khô Vinh Thiên rời đi. Mà vào lúc này, một bàn tay khổng lồ đột nhiên từ trong tầng mây thò xuống. Trong phút chốc, bàn tay khổng lồ kia trực tiếp đánh một chưởng về phía Khô Vinh Thiên cùng lão già.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lão già đột nhiên biến sắc và muốn ra tay, mà trong giờ phút này, tốc độ của bàn tay khổng lồ kia đột nhiên nhanh hơn, khi lão già kia còn chưa kịp phản kháng đã đè xuống người bọn họ. Âm!
Cả Diễn Vũ Trường chấn động mạnh!
Dương Diệp phát hiện màn ánh sáng ở Diễn Vũ Trường tự nhiên xuất hiện vài vết rạn! Dương Diệp nlgẩng đầu nhìn lên, thấy ở phía chân trời kia xuất hiện một nam tử trung niên!
Chính là tiểu sư thúc đã đào hố hắn!
Tuy nhiên, tiểu sư thúc trưcớc mắt rõ ràng không phải là bản tôm
Ánh mắt của nam tử trung niên nhìn Dương Diệp:
- Đi theo tai
Dứt lời, nam tử trung niên biến mấtk ở không trung.
Dương Diệp nhún vai, sau đó cũng biến mất.
Bên trong Du điện.
Ở đây chỉ có hai người, chính là nam tử trung niên cùng Dương Diệp.
Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Không tệ không tệ, thực lực mạnh hơn lúc ta gặp ngươi rất nhiều, sự thật chứng minh ánh mắt của ta vẫn không tệ, ha ha...
Dương Diệp:
Lúc này, nam tử trung niên nói:
- Lần này ta tranh thủ thời gian tới đây là muốn nói cho ngươi biết vài chuyện. Thứ nhất, ta đã biết tất cả những chuyện ngươi làm ở Binh gia. Không tệ, làm rất tốt. Ngươi càng cao ngạo, càng bộc lộ ra tiềm lực lớn, hi vọng sống sót lại càng lớn. Biết tại sao không?
Dương Diệp lắc đầu.
Nam tử trung niên nói:
- Cái gọi là tranh đạo chính thống không đơn thuần là chỉ tranh chấp trong Binh gia chúng ta, còn có vài phần tranh đạo chính thống. Cũng chính là Binh gia, Đạo gia, Nho gia, Thích gia, đừng nhìn bọn họ bình thường không có giao tiếp gì, thật ra tất cả mọi người đang tranh một vật!
- Cái gì?
Dương Diệp hỏi.
- Số mệnh!
Nam tử trung niên nói:
- Ở trong trời đất này có khí vận tồn tại, ngươi biết tại sao trước đây một mạch Sát Phạt ta lại diệt vong sao? Rất nhiều nguyên nhân ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng xét đến cùng, một nguyên nhân trong đó là số mệnh, khi một mạch Sát Phạt chúng ta tranh số mệnh với Trí Mạch, chúng ta thua. Đương nhiên, cũng là do sư huynh ngu ngốc của ta. Nếu như trước đây lão tử có mặt, một mạch Sát Phạt ta sao có thể thất bại được. Là hắn nhất thời mềm lòng, hại tất cả mọi người trong Sát Phạt!
Dương Diệp đang muốn nói, nam tử trung niên lại nói:
- Số mệnh cũng giống như Dương Diệp ngươi, vì sao ngươi có thể một đường đi đến đây? Trừ sự cố gắng của bản thân ngươi ra, cũng có một phần của số mệnh. Những quý nhân mà ngươi gặp được, ví dụ như Đạo gia, ví dụ như ta đều là số mệnh của ngươi. Nhưng có âm lại có dương, số mệnh cũng có đủ loại nguy hiểm. Đối với cách nói âm dương của Đạo gia, ta vẫn tương đối tán thành.
Dương Diệp nói:
- Tiền bối, từ khi tiếp xúc với ngươi tới nay, ta cảm thấy ngươi không phải một người thích tâm cơ gì, ngươi bảo ta tới Binh gia là lợi dụng ta, ngươi cũng từng nói rõ, nhưng ta vẫn phải. Bởi vì ta nợ tiên bối một ân tình, tiền bối làm vậy là dương mưu, âm mưu công khai nhưng ta không thể từ chối.
- Ngươi muốn nói gì!
Nam tử trung niên nói.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Tiền bối nên biết sau ta có một tà vật, tiền bối, ta cam tâm bị ngươi lợi dụng, ngươi có thể giết chết tà vật này cho ta không? Hoặc đánh đuổi cũng được!
Tà vật!
Đây là cái gai trong lòng hắn, chưa trừ diệt được thì hắn thật sự ăn ngủ không yên, bởi vì hắn không biết đối phương sẽ ra tay với mình vào lúc nào!
Nam tử trung niên im lặng một lát, sau đó nói:
- Ta cảm thấy bây giờ ngươi tốt nhất đừng động vào tà vật này!
- Vì sao?
Dương Diệp không hiểu.
Nam tử trung niên nói:
- Thứ này có chút đặc biệt!
- Sau đó thì sao?
Dương Diệp lại hỏi.
- Sau đó thì chờ sau mới biết!
Nam tử trung niên nói.
Dương Diệp: