Chương 4005: Có thể, đương nhiên có thế! (2)
Chương 4005: Có thể, đương nhiên có thế! (2)Chương 4005: Có thể, đương nhiên có thế! (2)
- Đặc biệt thích hợp!
Trọng Dạ bổ sung một câu.
Dương Diệp nhìn phù ấn màu vàng trước mắt, sau đó nói:
- Hai vị tiền bối, Dương Diệp ta không phải là người không thức thời. Ta hiểu rõ ý tốt của hai vị. Chỉ là ta còn ở Binh gia thì đại biểu cho một mạch Sát Phạt, vậy Trí Mạch và năm mạch còn lại nhất định sẽ gây khó dễ cho ta. Ta không sợ bọn họ gây sự với ta, nhưng ta sợ bọn họ đánh ta, sau đó ta phản kháng, các ngươi lại không cho. Chỉ có thể để bọn họ đánh ta, ta không thể đánh bọn họ, như vậy quá bất bình, thật sự đi ngược lại kiếm đạo của ta, ngược lại bản tâm của ta.
Môi Trọng Dạ khẽ giật và muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Mà lúc này, lão tổ đột nhiên nói:
- Lần này, ngươi có thể yên tâm, từ giây phút này đã đại biểu ngươi được ta tán thành, năm mạch còn lại sẽ không gây phiên toái cho ngươi, ít nhất ngoài mặt bọn họ không dám ngang nhiên gây phiền phức cho ngươi. Hơn nữa, sau khi Trọng Dạ gây ầm ï như vậy, ta tin tưởng, bọn họ càng không tới tìm ngươi gây phiền toái! Dương Diệp vuốt tay:- Ta vẫn hơi sợi
Trọng Dạ nheo mắt, người này lại bắt đầu giở trò.
Binh Tổ là người thế nào? Có thể nào không biết những trò vặt này của Dương Diệp sao? Hắn liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó bấm tay bắn ra, một bùa chú màu vàng xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp:
- Trong bùa này ẩn chứa một luồng thần niệm của ta, thân niệm này tuy không thể giết chết Thánh Nhân, nhưng nếu như ngươi lấy ra, Thánh Nhân cũng phải bị ép lui. Như vậy có thể được chưa?
Dương Diệp mỉm cười, vội vàng cất phù ấn màu vàng kia đi:
- Có thể, đương nhiên có thể rồi.
Nói đến đây, hắn do dự một lúc, sau đó lại nói:
- Lão tổ, bây giờ chúng ta cũng coi như người một nhà. Vậy ngươi cũng có thể nhìn thấy sau người ta có một tà vật, thứ theo ta rất lâu rôi, ngươi có thể giúp ta giết chết nàng không?
- Hắn dám sao?
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Dương Diệp, ngay sau đó, một gương mặt màu đỏ tươi xuất hiện ở cách đầu Dương Diệp không xa.
Lông tóc cả người Dương Diệp đều dựng lên, mẹ nó đây là tà vật gì vậy? Vị trước mắt này là lão tổ đấy! Nàng thậm chí không sợ cả lão tổ sao?
Dương Diệp thấy da đầu có chút tê dại!
Ngay cả lão tổ còn không sợ?
Lần này Dương Diệp thật sự kinh ngạc. Vị trước mắt này là lão tổ Binh gia. Nhưng tà vật này hoàn toàn không sợ hãi chút nào!
Trong giây lát, Dương Diệp cảm thấy mình gây ra chuyện lớn rồi.
Ở đó đột nhiên im lặng.
Phía sau Dương Diệp, gương mặt đỏ tươi cười lạnh, nụ cười này có chút dọa người.
Đúng lúc này, Binh Tổ đột nhiên vung tay phải lên.
Âm!
Phía sau Dương Diệp đột nhiên truyên đến một tiếng nổ lớn, ngay sau đó, gương mặt đỏ kia lập tức đau khổ bắt đầu vặn vẹo.
Nhìn thấy Binh Tổ ra tay, trong lòng Dương Diệp vui mừng, nhưng ngay vào lúc này, Binh Tổ lại đột nhiên thu tay lại.
Binh Tổ khẽ nói:
- Đừng có cho rằng thân phận ngươi có chút đặc biệt thì thế gian này không có người nào dám giết ngươi. Thế giới này không phải chỉ có một tà vật ngươi, cho dù là trời làm bậy cũng không thể sống. Gương mặt màu đỏ kia nói với vẻ dữ tợn:
- Lão bất tử, chúng ta còn nhiều thời gian!
Dứt lời, nó trực tiếp biến mất.
Nhưng Dương Diệp có thể cảm giác được đối phương căn bản không rời đi, mà ẩn nấp ở phía sau hắn như trước đây.
Dương Diệp nhìn về phía xa Binh Tổ, cười gượng nói:
- Vị lão tổ này, tà vật này rốt cuộc có lai lịch gì mà ngay cả lão nhân gia cũng không thể ra tay đối phó nàng vậy?
Binh Tổ im lặng một lát, sau đó nói:
- Có vài thứ, có một số việc, bây giờ ngươi biết cũng không có lợi ích gì. Ngươi chỉ phải nhớ kỹ, vật ấy tuy khó đối phó, nhưng bản thân ngươi cũng không phải ngồi không, không cần sợ hãi nàng. Ta tin tưởng sau này nàng sẽ chỉ mua dây buộc mình thôi!
Dương Diệp đảo mắt, lão già này vòng tới vòng lui lại không nói gì.
Lúc này, Binh Tổ đột nhiên nói:
- Binh gia cần phải hài hòa, ta không chỉ nói với các ngươi, ta cũng sẽ nói với năm mạch như thế. Tất cả tự giải quyết cho tốt đi!
Vừa dứt lời, Binh Tổ trực tiếp biến mất khỏi đó.
Cảnh tượng trước mặt hai người Dương Diệp cũng bắt đầu biến đổi, sau khoảng chừng một khắc, hai người xuất hiện ở đỉnh núi Trí Linh sơn.
Lúc này, xung quanh đã không có người.
Trọng Dạ nói:
- Đi tới Vũ Đế Học Viện, trong khoảng thời gian ngắn, không ai trong Binh gia sẽ tới gây sự với ngươi. Sau khi đi tới Vũ Đế Học Viện, tốt nhất hãy khiêm tốn một chút, ở nơi đó mà kiêu ngạo, vậy thì sẽ lập tức biến mất đấy. Khi nên kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng lúc nên khiêm tốn, chúng ta cũng phải khiêm tốn!
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rõ.