Chương 4006: Nhân viên quản lý thư viện! (1) (1)
Chương 4006: Nhân viên quản lý thư viện! (1) (1)Chương 4006: Nhân viên quản lý thư viện! (1) (1)
Trọng Dạ nói:
- Một khi bước vào trong Vũ Đế Học Viện, thế lực bên ngoài lại không có cách nào nhúng tay vào trong, nếu như ngươi chết, điêu chúng ta có thể làm chính là nhặt xác cho ngươi. Nhớ kỹ, lần này ngươi đi tới Vũ Đế Học Viện chỉ vì hai chuyện, thứ nhất chính là nguyên thạch, thứ hai chính là xem có thể làm được chức vụ gì đó trong Vũ Đế Học Viện.
Nói xong, hắn vỗ nhẹ vài cái vào vai của Dương Diệp:
- Cẩn thận!
Nói xong, hắn xoay người lập tức biến mất.
Dương Diệp nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết Vũ Đế Học Viện không phải là một địa phương tốt!
Tuy nhiên lúc này, hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn. Hơn nữa, hắn cũng muốn đi xem thử Vũ Đế Học Viện gì, còn có nguyên thạch này nữal
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh và đang chuẩn bị rời đi, dường như nghĩ tới điều gì, thân hình hắn rung lên và đi tới Du sơn. Bên ngoài đại điện Du sơn có một lão già đang quét rác.
Lão già này chính là Viên lão. Dương Diệp cười nói:
- Viên lão đang quét rác sao?
Viên lão khẽ nói:
- Ngươi cảm thấy ta đang quét rác à?
Dương Diệp im lặng.
Viên lão nói:
- Thế nào, tới tìm ta có việc gì?
Dương Diệp cười nói:
- Ta sắp đi nên tới nói với Viên lão một tiếng.
- Đi Vũ Đế Học Viện sao?
Viên lão hỏi.
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Viên lão khẽ nói:
- Vũ Đế Học Viện có nhân tài đông đúc, ngoại trừ Bách Tộc chúng ta cùng bốn nhà lớn ra, còn có một vài khác chủng tộc thần bí không rõ khác, nói chung, ngươi phải cẩn thận một chút.
Dương Diệp nói:
- Ta biết rồi. Viên lão bảo trọng!
Nói xong, Dương Diệp xoay người muốn đi, mà vào lúc này, Viên lão đột nhiên cong tay bắn ra, một tấm ngọc bội rơi vào trước mặt Dương Diệp:
- Vũ Đế Học Viện có người tên là Thần Tú.
Dương Diệp nhìn Viên lão và yên lặng chờ.
Viên lão liếc nhìn Dương Diệp:
- Còn không đi?
Dương Diệp hơi ngẩn người và lập tức hiểu ý, thi lễ với Viên lão:
- Bảo trọng!
Dứt lời, hắn xoay người biến mất ở phía chân trời.
Viên lão lắc đầu cười:
- Vũ Đế Học Viện... Tiểu tử này đi sẽ náo nhiệt đây.
Nói đến đây, hắn liếc nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Nhanh thôi!...
Sau khi Dương Diệp rời khỏi Du sơn liền trực tiếp ngự kiếm rời khỏi Binh giới.
Khi biết được Dương Diệp rời khỏi Binh giới, vô số người ở Binh giới lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ngay từ lúc đầu, bọn họ tuyệt đối không để ý tới Dương Diệp. Nhưng sau khi trải qua chuyện lúc trước, bọn họ phát hiện, bọn họ đánh giá quá thấp Phù Chủ mới của một mạch Sát Phạt này! Kẻ lỗ mãng!
Đối với những đại lão của Binh giới, Dương Diệp này cùng Trọng Dạ đều là kẻ lỗ mãng, loại người hoàn toàn không để ý tới hậu quả. Bây giờ, kẻ lỗ mãng này đi rồi.
Binh giới có thể bình yên!
Trong tinh không xa xôi, Dương Diệp ngự kiếm đi nhanh.
Vũ Đế Học Viện!
Sau khi đi tới đại thiên vũ trụ, Dương Diệp phát hiện, thế giới này đúng là đa dạng, cũng vô cùng vô tận. Bách tộc, bốn nhà lớn, Thần tộc, văn minh tiền sử, còn có Vũ Đế Học Viện... Những thế lực này đều ở trong đại thiên vũ trụ thật phức tạp.
Ở trong những thế lực này, Dương Diệp hắn có vẻ bé nhỏ không đáng kể tới.
Thực lực!
Thực lực mạnh mẽ!
Dương Diệp nhìn vào sâu trong tinh không vũ trụ, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
Cố gắng lên!
Tốc độ của Dương Diệp nhanh hơn, cùng lúc đó, tâm thần hắn chìm vào trong cơ thể, ở trước mặt hắn là phù ấn màu vàng do Binh Tổ tặng cho hắn.
Phù ấn này mới thật sự là phù ấn thật sự của một mạch Sát Phạt.
Dương Diệp bấm tay bắn ra, một giọt máu tươi tiến vào trong đó, rất nhanh, phù ấn màu vàng này tiến vào trong giữa chân mày hắn.
Rất nhanh, trong đầu Dương Diệp xuất hiện thêm một tin tức.
- Đế Băng Quyền! Không có phẩm cấp, Đế Vương trong quyền, uy lực của một quyên có thể đánh đổ thiên diệt địa...
Qua rất lâu, Dương Diệp mở mắt ra.
Đế Băng Quyên!
Hắn không ngờ được trong ấn màu vàng này là một môn quyên kỹ. Bây giờ hắn học kiếm kỹ, quyên kỹ cũng biết một chút, nhưng bây giờ những thứ này đã không theo kịp bước chân của hắn. Bởi vậy, khi giao đấu cùng người, hắn cơ bản chưa từng sử dụng quyền kỹ, hoặc là sử dụng kiếm kỹ, hoặc chỉ một quyền đơn giản!
Quyền kỹ!
Đế Băng Quyên!
Dương Diệp hơi cong khóe miệng, giống như Binh Tổ nói, thứ này quả thật thích hợp với hắn. Tuy nhiên hắn cũng không lập tức học tập, bởi vì trước đó vì Trí Mạch nên hắn bị muộn rồi. Phải nói là có khả năng đã quá muộn rồi!
Một ngày sau, Dương Diệp cuối cùng ngừng lại.
Lúc này, hắn vẫn ở trong tinh không này, mà ở cuối tâm mắt của hắn là một tòa thành sừng sững ở trong tinh không này. Ở trên không trung của tòa thành kia có màn ánh sáng màu xanh lam rất lớn đang bồng bềnh, thỉnh thoảng có phi kiếm xuyên qua màn ánh sáng này!