Chương 4110: Vùng đất Kiếm Khư! (1)
Chương 4110: Vùng đất Kiếm Khư! (1)Chương 4110: Vùng đất Kiếm Khư! (1)
Bên ngoài nhà trúc, lão già kia im lặng rất lâu, sau đó lắc đầu:
- Thật sự sắp đổi trời rồi!
Bọn họ đánh giá thấp Thần tộc!
Không chỉ là Bách tộc đánh giá thấp Thần tộc, Thiên Cơ viện càng đánh giá thấp Thần tộc hơn. Ban đầu hắn thấy Thần tộc bây giờ chắc chắn phải hành sự khiêm tốn, hắn không ngờ tới đối phương hành sự hoàn toàn không khiêm tốn, hơn nữa còn dám đến Thiên Cơ viện. Phải biết rằng Thiên Cơ viện cũng có một vị chí cường giả chính là người sáng lập Thiên Cơ viện, Thiên Cơ lão tổ. Vị này cũng là một trong những cường giả trong trời đất này.
Nhưng Thần tộc xuất hiện, Thiên Cơ lão nhân lại không xuất hiện!
Từ điểm này, lão già nhận được một tin tức.
Thiên Cơ lão nhân tuyệt đối không bước qua một bước cuối cùng!
Lão già lắc đầu và đi vào nhà trúc. Qua một canh giờ sau, nam tử trung niên mặc long bào màu vàng xuất hiện ở bên ngoài nhà trúc.
Nam tử trung niên mới vừa xuất hiện, một chiếc nhẫn chứa đồ lập tức từ trong căn nhà trúc này bay ra.
Nam tử trung niên nhíu mày, lúc này, bên trong nhà trúc truyền đến một giọng nói:
- Trên người của Dương Diệp có thân vật che giấu Thiên Cơ, ta cũng không điều tra ra được.
- Chê tiền ít à?
Nam tử trung niên khẽ nói.
- Cho một ngàn vạn cũng không làm được!
Bên trong nhà trúc, lão già nói:
- Nhân Quân, tạm thời ta không điều tra ra được hành tung của Dương Diệp. Tuy nhiên, ta có lẽ có ít cách để biết về tung tích của Thần tộc, không biết Bách tộc các ngươi có bằng lòng trả giá lớn không. Ta nghĩ các người sẽ làm vậy, dù sao các ngươi không muốn bị động?
Nam tử trung niên mặc long bào màu vàng này chính là Nhân Quân của Nhân tộc.
Nhân Quân im lặng một lát, sau đó nói:
- Ngươi có tung tích của bọn họ?
Bên trong nhà trúc, lão già nói:
- Tạm thời không có, tuy nhiên, nếu như ta trả giá lớn vẫn có khả năng điều tra ra được bọn họ.
Nhân Quân hơi cúi đầu:
- Ngươi muốn cái gì?
Lão già nói:
- Bách tộc có thể cho ta cái gì?
Nhân Quân liếc nhìn nhà trúc:
- Quá tham sẽ không phải là một chuyện tốt!
Lão già nói:
- Xem ra đã không có cách nào nói chuyện rồi.
Ở đó im tĩnh.
Qua rất lâu, Nhân Quân nói:
- Sẽ có người khác tới nói chuyện cùng ngươi. Cuối cùng, ngươi quả thật không có cách nào điều tra ra tung tích của Dương Diệp sao?
- Không có cách nào!
Lão già quay về.
Nhân Quân không nói chuyện, xoay người biến mất ở phía xa.
Bên trong nhà trúc.
Lão già nhìn về phía nữ tử váy trắng bên cạnh: - Vì sao các ngươi không liên thủ giết Nhân Quân?
Nữ tử váy trắng nói:
- Giết một người có gì thú vị chứ? Sau này đừng hỏi những vấn đề không nên hỏi, làm tốt chuyện của ngươi là được!
Nói xong, nữ tử từ từ nhắm hai mắt lại...
Thiên tộc.
Lúc này, Dương Diệp đã đi tới Thiên tộc.
Cẩn thận từng li từng tí!
Dương Diệp lén lút đi tới Thiên tộc, bây giờ phải cẩn thận mới được. Nếu như bị người phát hiện ra hành tung, lấy thực lực của Bách tộc, hắn tuyệt đối sẽ trốn không thoát. Trừ khi hắn chạy ra khỏi đại thiên vũ trụ, chạy ra ngoài vũ trụ của Hư Vô giới!
Mặc dù bây giờ không khai chiến, nhưng Dương Diệp vẫn cảm nhận được không khí khẩn trương của Thiên tộc. Tuy nhiên, điều này không liên quan nhiều đến hắn. Thiên tộc không cần Dương Diệp hắn tới bảo vệ, nếu như bây giờ hắn xuất hiện, sợ rằng người đầu tiên Thiên tộc muốn giết chết là hắn.
Dương Diệp vẫn chạy về phía phương bắc, một ngày sau, Dương Diệp ngừng lại, lúc này, hắn đã ở một mảnh núi băng. Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này, Tiểu Bạch chui ra. Móng nhỏ của Tiểu Bạch chỉ vào phía xa.
- Có cái gì sao?
Dương Diệp hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu.
- Nguy hiểm không?
Dương Diệp lại hỏi.
Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.
Dương Diệp do dự một lúc, sau đó ôm Tiểu Bạch chạy về phía nàng chỉ. Cũng không lâu lắm, Tiểu Bạch đột nhiên ra hiệu dừng lại. Lúc này Dương Diệp ngừng lại, Tiểu Bạch nhảy tới trên mặt băng.
Mũi Tiểu Bạch khẽ ngửi một cái, sau đó móng nhỏ lại vỗ nhẹ vài vào mặt băng.
Răng rắc!
Mặt băng đột nhiên nứt ra, ngay sau đó có một quả câu màu trắng thuần bay ra.
Dương Diệp:
Quả cầu kia có hai mắt, có mũi, ngũ quan đều có, cái mông phía sau, còn có ba cái đuôi nhỏ. Sau khi quả cầu xuất hiện liền nhìn Tiểu Bạch, trong mắt đầy vẻ tò mò. Tiểu Bạch liếc nhìn quả cầu nhỏ trước mắt, móng nhỏ của nàng đột nhiên xoa xoa quả cầu, nhưng trong phút chốc, cả người Tiểu Bạch trực tiếp đông lại.