Chương 4111: Vùng đất Kiếm Khư! (2)
Chương 4111: Vùng đất Kiếm Khư! (2)Chương 4111: Vùng đất Kiếm Khư! (2)
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Dương Diệp chợt biến đổi, lại muốn ra tay, mà lúc này, những khối băng trên thân Tiểu Bạch đột nhiên biến mất. Tiểu Bạch quay đầu lại toét miệng cười với Dương Diệp, ra hiệu hắn đừng lo lắng. Tiếp theo, Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn về phía quả cầu nhỏ này, sau đó trực tiếp nắm đuôi của quả câu nhỏ này đi vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp:
Linh vật!
Dương Diệp đại khái đã đoán ra quả cầu nhỏ này là cái gì.
Linh vật, linh vật thiên địa, hơn nữa nhìn hình dáng, cấp bậc còn không thấp, có thể thoáng cái đóng băng Tiểu Bạch thì rất không đơn giản. Đặc biệt đối phương còn làm theo bản năng. Mà bây giờ, quả cầu nhỏ này lại bị Tiểu Bạch kéo đi như thế... nhưng đối phương không phản kháng.
Mà vào lúc này, quả cầu nhỏ này đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu lại, giờ phút này, sắc mặt Dương Diệp thoáng thay đổi, xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Bạch và bế nàng lên.
Phía xa, mặt băng tách ra, một nữ tử đột nhiên phá băng lao ra. Nữ tử mặc một bộ váy dài màu trắng như tuyết, trên váy dài này còn điểm hoa tuyết, tóc nàng cũng trắng như hoa tuyết nhưng lại không già, gương mặt xinh xắn, nhưng nhìn rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Trong mắt Dương Diệp đầy vẻ đề phòng.
Thánh Nhân!
Cảnh giới của nữ tử trước mắt này thấp nhất cũng là Thánh Nhân.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía quả cầu nhỏ bên cạnh nữ tử kia, nàng giơ móng nhỏ vẫy vẫy quả cầu nhỏ này, rõ ràng là bảo đối phương qua. Nàng tất nhiên không cam lòng, vừa rồi nàng suýt nữa đã đưa tên tiểu tử này vào Hồng Mông tháp.
Phía xa, quả cầu nhỏ này liếc nhìn Tiểu Bạch, lại liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, có chút do dự.
Thật ra, nó không kháng cự Tiểu Bạch, phải nói là rất muốn thân thiết Tiểu Bạch, dù sao Tiểu Bạch là linh chủ thiên địa có sức hấp dẫn rất lớn đối với linh vật thiên địa.
Tuy nhiên, rõ ràng nó cũng không muốn rời khỏi nữ tử kia.
Tiểu Bạch hình như cũng phát hiện ra điều này. Nàng nhìn về phía nữ tử kia, móng nhỏ chỉ vào quả cầu nhỏ này, sau đó lại chỉ vào mình. Rõ ràng là đang bảo đối phương cho nàng quả cầu nhỏ này.
Chính là vô cùng khí thế như vậy! Dương Diệp cũng có chút bội phục, cũng chỉ có Tiểu Bạch mới có thể vô cùng khí thế đòi đồ của người khác như vậy!
Phía xa, nữ tử kia liếc nhìn Tiểu Bạch, cuối cùng ánh mắt nàng rơi vào trên người của Dương Diệp:
- Vì sao lại tới đây?
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó nói:
- Trùng hợp phát hiện ra linh vật này thôi, nhưng nếu nó có chủ, vậy chúng ta sẽ không quấy rây nữa.
Nói xong, Dương Diệp ôm Tiểu Bạch xoay người rời đi.
Tiểu Bạch liếc nhìn quả cầu nhỏ này, có chút không muốn.
Mà vào lúc này, nữ tử kia đột nhiên xuất hiện ở cách Dương Diệp không xa, mắt nhìn Tiểu Bạch trên thân Dương Diệp:
- Đây là linh chủiI
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống.
Nữ tử nói:
- Theo ta được không?
Sắc mặt Dương Diệp đen lại, làm vậy thì đúng là không nể tình rồi! Nhưng ai bảo Tiểu Bạch đi dỗ linh vật của người ta trước?
Tiểu Bạch nhìn nữ tử một lát, sau đó xua tay. Rất rõ ràng là biểu thị từ chối!
Nhìn thấy Tiểu Bạch nhân tính hóa như vậy, nữ tử kia lại càng có hứng thú:
- Có rất nhiều lợi ích.
Nghe được lợi ích, ánh mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên nhìn về phía nàng, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó căm tức nhìn nữ tử kia, móng nhỏ vung loạn.
Ý kia là: Tiểu Bạch Ta không phải loại linh chủ này! Vừa vung vẩy, khóe mắt nàng vừa nhìn Dương Diệp.
Nữ tử kia còn muốn nói điều gì, Dương Diệp lại đột nhiên nói:
- Tiểu Bạch, tiến vào trong!
Tiểu Bạch khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp chạy tới Hông Mông tháp. Nhìn thấy Tiểu Bạch biến mất, quả cầu nhỏ phía xa ngược lại có chút không muốn.
Linh chủ đấy!
Nếu như có thể đi theo bên cạnh linh chủ thì tốc độ tu luyện của nó ít nhất có thể nâng cao gấp mấy lần!
Sau khi Tiểu Bạch trở lại Hồng Mông tháp, Dương Diệp liếc nhìn nữ tử kia và trực tiếp xoay người rời đi, hắn cũng không muốn ở đây lãng phí thời gian cùng đối phương. Mà vào lúc này, nữ tử kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Tay phải của Dương Diệp chậm rãi nắm chặt lại.
Nữ tử nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Để linh chủ lại, người đi!
Dương Diệp khẽ nở nụ cười, giống như Tiểu Thiên nói, Tiểu Bạch này có sức hấp dẫn quá lớn, chỉ để cho nàng đi ra một hồi, lại trêu chọc một vị cường giả Thánh Nhân thần bít
Có chút bất đắc dĩ!
Dương Diệp cũng không nói một lời, tay khẽ động, Chiến Thiên xuất hiện ở trong tay hắn, ngay sau đó, Dương Diệp nhìn về phía nữ tử kia:
- Vẫn tới chiến đi!
Dứt lời, thân hình của Dương Diệp run lên và trực tiếp biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt nữ tử kia, thoáng cái, Chiến Thiên trong tay hắn chợt bổ xuống.
Nữ tử nheo mắt lại, rõ ràng không ngờ được Dương Diệp tự nhiên nói động thủ thì động thủ, tay ngọc khẽ vung lên, trong phút chốc, ở đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều hoa tuyết giống như lưỡi đao sắc bén tập trung vào Dương Diệp.
Chỉ trong chớp mắt, Dương Diệp lại cảm nhận được một áp lực cùng hơi lạnh.
Tuy nhiên, lúc này ý chí chiến đấu của hắn rất cao. Bây giờ hắn một đấu một với Thánh Nhân, tuy vẫn có áp lực nhưng không lớn như trước đây.
- Chém!
Dương Diệp đột nhiên gâm lên giận dữ, trong phút chốc, một lực lượng cường đại cuốn ra, những hoa tuyết xung quanh lập tức tiêu tan thành mây khói, nhưng bản thân Dương Diệp lại bị chấn động đấn liên tiếp lùi lại phía sau!
Mà lúc này, nữ tử kia đột nhiên bước về phía trước một bước, trong phút chốc, nàng bấm tay bắn ra, một thanh băng kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng và trực tiếp đâm vào trước ngực của Dương Diệp!
Răng rắc!
Cả người Dương Diệp lập tức bị đóng băng, nhưng vẫn chưa kết thúc, xung quanh xuất hiện rất nhiều thanh kiếm băng, cùng lúc đó, giọng nói nữ tử vang lên ở trong không trung:
- Hàn Băng Kiếm Vực!
Vừa dứt lời, rất nhiều thanh kiếm băng lập tức trút xuống chỗ của Dương Diệp. Không chỉ có vậy, ở mặt đất xung quanh xuất hiện một vòng hàn băng rất lớn, từng vòng không ngừng xoay tròn, từng thanh kiếm băng không ngừng xuất hiện, vô cùng vô tận. Nhưng ngay vào lúc này, hai mắt nữ tử kia đột nhiên trợn tròn, trong mắt đầy vẻ khó tin: - Không, tại sao nàng lại ở đây!