Chương 4229: Nào nào, chung ta đơn đấu! (2)
Chương 4229: Nào nào, chung ta đơn đấu! (2)Chương 4229: Nào nào, chung ta đơn đấu! (2)
Có điều, trên người ngươi có điểm mà nha đầu này không bằng được, đó chính là tính cách của ngươi, tính cách tàn nhẫn này của ngươi, tàn nhẫn với người khác thì ai cũng làm được, nhưng tàn nhãn với bản thân thì thế gian này ít ai có thể làm được. Phàm là người có thể tàn nhẫn với chính mình thì người này không thể là một phế nhân.
- Tiền bối là?
Dương Diệp hỏi.
Đại hán trung niên cười nói:
- Nha đầu không nói với người à?
Dương Diệp lắc đầu.
Đại hán trung niên cười to:
Nào, ta vừa nướng một con dê béo, mọi người cùng ăn thôi. Nói xong, hắn xoay người tiến vào trong nhà cỏ.
An Nam Tĩnh nhìn về phía Dương Diệp,
- Đi, vào ăn.
Dương Diệp vừa bước vào nhà cỏ, liên ngửi thấy một mùi thơm, trong nhà cỏ không gian không lớn, chỉ có một cái giường, cạnh giường có một đống lửa đang cháy, bên trên là một con dê đã được nướng vàng ươm.
Thơm quái
Đại hán trung niên trực tiếp vặt một cái chân dê, sau đó cắn ăn rồi lau mỡ ở khóe miệng,
- Các ngươi tự nhiên ăn đi.
An Nam Tĩnh đưa một cái chân dê cho Dương Diệp,
- Ăn đi
Dương Diệp cũng không cự tuyệt, trực tiếp cầm lấy liền ăn, không thể không nói, chân dê này rất ngon, cứ như vậy, ba người im lặng ăn thịt dê.
Qua hồi lâu, đại hán trung niên vỗ vỗ tay, sau đó nói:
- Nha đầu lần này tới tìm ta là có chuyện gì?
An Nam Tĩnh gật đầu,
- Chúng ta muốn mạnh hơn!
- Dục tốc thì bất đạt!
Đại hán trung niên đột nhiên nói.
An Nam Tĩnh nói:
- Ngươi nghĩ biện pháp đi! Đại hán trung niên lắc đầu.
- Nha đầu ngươi...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp,
- Hắn là học kiếm, đường đi không giống với tal
An Nam Tĩnh nói:
- Ngươi xem mà làm!
Đại hán trung niên á khẩu không nói được gì.
Qua hồi lâu, đại hán trung niên trâm giọng nói:
- Bất kể là võ đạo, hay là kiếm đạo, đều cần từng bước mà đi. Như vậy mới vững chắc. Đương nhiên, ta cũng biết, hiện tại là thời kì phi thường.
Nói đến đây, hắn đứng lên,
- Ta không thể giúp các ngươi dục tốc bất đạt, nhưng, ta lại có thể khiến cho cơ sở của các ngươi vững chắc hơn.
- Cơ sở?
Dương Diệp nói:
- Cơ sở của ta vẫn chưa vững chắc à?
- Vững chắc á?
Đại hán trung niên nhìn về phía Dương Diệp, - Vững chắc? So sánh một số người, cơ sở của ngươi quả thật rất không tồi. Nhưng ở trong mắt ta, cơ sở của ngươi chẳng ra gì!
Dương Diệp:
Đại hán trung niên nhìn vê phía An Nam Tĩnh,
- Còn cả nha đầu ngươi nữa, ngươi so với hắn thì tốt hơn một chút, nhưng cũng vẫn còn nhiều chỗ thiếu sót. Có điều đây cũng là bình thường, năm đó khi ta bằng tuổi ngươi, cũng chẳng tốt hơn ngươi là bao.
An Nam Tĩnh buông thịt dê trong tay, trầm mặc không nói gì.
Đại hán trung niên lại nói:
- Hai người các ngươi đều rất không tôi, thật sự rất không tôi. Nhưng, các ngươi đều có một tật xấu chung, đó chính là quá theo đuổi đột phá. Đặc biệt là tiểu tử Dương gia, nhục thân và cảnh giới của ngươi đều có vấn đề lớn, ngươi cứ như vậy thì không thể chứng đạo vấn tổ, cho dù có thể thì chỉ sợ cũng là chuyện của vô số năm sau.
Dương Diệp nhìn đại hán trung niên,
- Tiền bối là?
Đúng lúc này, đại hán trung niên đột nhiên gõ một cái vào đầu Dương Diệp. Đaul
Dương Diệp cảm nhận được một cơn đau đớn toàn thân, cơn đau này khiến hắn thiếu chút nữa thì hét lên.
Đại hán trung niên nói:
- Sao, không có một thân phận sáng chói thì không thể nói ngươi à?
Dương Diệp:
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Diệp, đại hán trung niên đột nhiên nói:
- Sao, không phục à?
Dương Diệp nóng tính, nhảy dựng lên,
- Lão tử chính là không phục đấy, đánh nhau không?
- Hắn là sư phó của tal
Lúc này, An Nam Tĩnh đột nhiên nói.
Sư phó?
Dương Diệp ngây ra.
Mà lúc này, đại hán trung niên đột nhiên xắn tay áo,
- Nào thì đánh nhau. Dương Diệp: