Chương 4228: Nào nào, chung ta đơn đấu! (1)
Chương 4228: Nào nào, chung ta đơn đấu! (1)Chương 4228: Nào nào, chung ta đơn đấu! (1)
Trong điện lặng ngắt như tời
Tuyên chiến với bách tộc và phật gial
Bách tộc và phật gia là thế lực gì? Có thể nói, đừng nói là phật gia, chỉ bách tộc thôi đã có thể nghiền ép Nhân tộc rồi. Nếu bách tộc không phải lo ngại Thần tộc, Nhân tộc e là đã sớm bị diệt rồi! Về phần phật gia, vậy càng không cần phải nói. Họ có tôn tại lão tổ, một vị lão tổ, có thể diệt hết mọi người ở đây rồi.
Hiện tại Dương Diệp lại muốn tuyên chiến với phật gia và bách tộc, cái này thật sự là có chút hành động theo cảm tính!
Cho dù là Lâm Chấn cũng cảm thấy Dương Diệp có chút hành động theo cảm tính!
Dương Diệp nhìn mọi người một cái, sau đó nói:
- Chư vị là cảm thấy ta đang hành động theo cảm tính à?
Mọi người trầm mặc. Dương Diệp thấp giọng thở dài,
- Chư vị, các ngươi có biết Nhân tộc ta hiện tại thiếu nhất là cái gì không?
Mọi người nhìn về phía Dương lDiệp.
- Quyết đoán! Dương Diệp nói:
- Nhân tộc ta rất nhiều lúc rất thiếu quyết đoán. Chúng ta vì sao phải sợ phật gia và bách tcộc? Không, chúng ta phải khiến bọn họ sợ chúng ta mới đúng! Ta tuyên chiến với họ chính là đang nói với bọn họ, Nhân tộc ta không sợ bách tộc, cũng khônkg sợ phật gia, nếu họ muốn chơi thì Nhân tộc ta sẽ phụng bồi tới cùng! Thứ cho ta nói thẳng, nếu chúng ta mang tâm thái đà điểu, vậy thì tiếp theo, phật gia và bách tộc sẽ cứ nhằm vào chúng ta, đương nhiên, chúng ta tuyên chiến, bọn họ cũng sẽ nhằm vào ta, nhưng, đối với cả Nhân tộc mà nói, khí thế là hoàn toàn khác hẳn, bởi vì là chúng ta tuyên chiến với họ trước!
Nói đến đây, hắn đi tới trước mặt mọi người,
- Khí thế, Nhân tộc ta hiện tại quá suy sụp, cái chúng ta cần chính là khí thế, loại khí thế dám chiến đấu với bất kỳ một thế lực nào. Đồng thời, đây cũng là ta nói với cả Nhân tộc, Nhân tộc chúng ta không sợ, chúng ta dám đánh, dám xông lên!
Thanh âm vừa dứt, trong điện lại im lặng tới kim rơi cũng có thể nghe thấy!
Không thể không nói, lời nói của Dương Diệpcx có chút nhiệt huyết.
Như hiện tại trong cả Nhân tộc, bao gồm cả bọn họ đều cảm thấy mình không phải là đối thủ của bách tộc và phật gia, thậm chí có một số người vẫn đang thầm cầu nguyện, cầu nguyện bách tộc và phật gia đừng tới tìm Nhân tộc gây phiên!
Đây là tâm thái gì?
Tâm thái đà điểu!
Lúc này, Dương Diệp lại cường điệu nói:
- Chư vị, Nhân tộc chúng ta hiện tại cần khí thế, chúng ta phải nói với bách tộc và phật gia, còn cả những thế lực trong bóng tối nữa. Nhân tộc ta cho dù là yếu hơn họ, nhưng chúng ta vẫn dám đánh với họ.
Nói xong, Dương Diệp xoay người rời đi.
Rời khỏi Dương Diệp đi rồi, trong đại điện vẫn im ắng.
Qua hồi lâu, Lâm Chấn đột nhiên nói:
- Có lẽ, chúng ta thật sự đều già rồi, không còn nhiệt huyết lúc trước nữa.
Mọi người trầm mặc.
Lâm Chấn nhìn về phía lúc vị lão giả lúc trước
- Mộc lão, ngươi thấy thế nào?
Mộc lão trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Hắn nói rất đúng, Nhân tộc ta cần một cỗ khí thế như vậy. Cho nên xin Lâm Chấn huynh tuyên chiến đi! Lâm Chấn gật đầu,
- Vậy thì tuyên chiến!
Nhân tộc tuyên chiến với bách tộc và phật gial
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ đại thiên vũ trụ đều chấn động, mà Nhân tộc thì sôi trào, các loại thanh âm xuất hiện, có người nói Dương Diệp dũng cảm, cũng có người nói Dương Diệp ngốc nghếch. Bất kể là thế nào, chuyện Nhân tộc tuyên chiến với bách tộc và phật gia cũng đa thành sự thật.
Hành động này của Nhân tộc khiến bách tộc có chút thất thố không kịp phòng bị.
Bởi vì bọn họ cũng không ngờ, Nhân tộc lại dám làm vậy!
Nhân tộc chán sống rồi à?
Đây là suy nghĩ của vô số người trong bách tộc. Nhưng mà, bọn họ lại phát hiện, bách tộc và phật gia hiện tại thật sự không dám xuất binh đối phó Nhân tộc. Không chỉ là do Thân tộc, còn có một nguyên nhân, đó chính là Nhân tộc có hai người.
Dương Diệp và An Nam Tĩnh!
Tuy Hai người này đều chỉ là chỉ Đại Thiện cảnh, nhưng bách tộc cũng không dám khinh thị. Bởi vì bọn họ đã phải trả một cái giá đắt!
Này hai người này, trừ phi bách tộc có thể một phát tuyệt sát hai người này ngay, bằng không nếu hai người này trả thù, đừng nói là bách tộc không chịu nổi, cho dù là phật gia cũng không chịu nổi! Đương nhiên, thua người chứ không thua trận, đối với sự tuyên chiến của Nhân tộc, bách tộc cũng đáp lại, đó chính là bắt đầu nhằm vào Nhân tộc. Nhân tộc không thể bước vào bất kỳ một tộc nào trong bách tộc, nếu không sẽ giết không cần hỏi!...
Lâm Nhai Thánh Địa.
Đại điện Dương Diệp ra khỏi đại điện, đi tới An Nam Tĩnh An Nam Tĩnh,
- Giờ đi đâu!
- Đi theo tal
An Nam Tĩnh An Nam Tĩnh xoay người trực tiếp biến mất.
- Còn ra vẻ thân bí nữa!
Dương Diệp lắc đầu, sau đó lập tức đi theo.
Trong tinh không, Dương Diệp và An Nam Tĩnh sóng vai mà đi. Một ngày sau, An Nam Tĩnh ngừng lại. Lúc này, nàng ta và Dương Diệp đi tới một tinh câu, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, không cảm nhận được khí tức của sinh mệnh.
Dương Diệp nhìn vê phía An Nam Tĩnh, An Nam Tĩnh không nói gì, chỉ dẫn hắn tiếp tục bước về phía trước.
Qua hồi lâu, cuối cùng An Nam Tĩnh cũng ngừng lại. Dương Diệp ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa có một căn nhà cỏ, từ cỏ dại xây thành, không lớn, chỉ ở được một người,
- Đây là?
Dương Diệp hỏi.
An Nam Tĩnh vẫn không nói gì, nàng ta đi tới trước căn nhà cỏ đó, Dương Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo.
An Nam Tĩnh thi lễ với nhà cỏ, lúc này một tiếng cười to đột nhiên từ bên trong truyên đến,
- Thực lực của nha đầu lại tiến bộ rồi!
Tiếng cười to vừa dứt, một đại hán trung niên bước ra.
Đại hán trung niên mặt đầy râu, trên người mặc một bộ quần áo vải, tuy rất sạch sẽ, nhưng thật sự có chút mộc mạc. Đặt ở trong thế tục, giống như một tiều phu. Đương nhiên, Dương Diệp không cho rằng đối phương là một tiêu phu, An Nam Tĩnh cao ngạo thế nào? Đối phương có thể khiến nàng ta hành lễ, không nghi ngờ gì nữa, người trước mắt này là không tâm thường!
Đại hán trung niên đi tới trước mặt An Nam Tĩnh, hắn quan sát An Nam Tĩnh một thoáng, sau đó gật đầu,
- Rất không tôi, thiên phú của nha đầu rất mạnh, so với ta năm đó cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Thần sắc Dương Diệp có chút cổ quái, thiên phú của An Nam Tĩnh khủng bố cỡ nào? Thiên phú của đại hán trung niên này năm đó so với An Nam Tĩnh thì còn khủng bố hơn?
Lúc này, An Nam Tĩnh nhìn vê phía Dương Diệp.
- Hắn nói không sai đâu?
Dương Diệp:
Lúc này, đại hán trung niên nhìn Dương Diệp, quan sát một lúc, hắn lắc đầu,
- So với nha đầu thì thiên phú của ngươi kém quá xa.
Dương Diệp mặt tối sâm. Đại hán trung niên lại nói: