Chương 4383: Rời đi! (2)
Chương 4383: Rời đi! (2)Chương 4383: Rời đi! (2)
Bóng người này là Nguyên Sư!
- Chết đi cho taI
Trong không gian đột nhiên vang lên thanh âm của Dương Diệp, ngay sau đó, một đạo kiếm quang từ trong đó bắn nhanh ra, kiếm quang lóe lên, lập tức đi tới trước mặt Nguyên Sư.
Nguyên Sư nhíu mày.
Giờ phút này hắn rất đau đầu. Kiếm của Dương Diệp, đón đỡ không được, không đón đỡ, hắn sẽ một mực ở vào bị động.
Trâm mặc một cái chớp mắt, tay phải Nguyên Sư khẽ run lên, trong chốc lát, một thanh trường thương đột nhiên xuất hiện ở trong tay hắn, thoáng qua, trường thương mãnh liệt đâm ra, một phát này, trực tiếp đâm vào trên mũi kiếm của Dương Diệp.
Kengl
Trong tràng đột nhiên vang lên âm thanh chói tai, mũi thương của Nguyên Sư vừa mới tiếp xúc mũi kiếm của Dương Diệp, lập tức nóng chảy ra, nhìn thấy một màn này, sắc mặt Nguyên Sư lập tức biến đổi, đang muốn thu thương, nhưng lúc này, cả người Dương Diệp mang kiếm tiến quân thần tốc, trực tiếp đâm về phía mặt của hắn, mà trường thương trong tay đã bị kiếm của Dương Diệp đánh thành hư vô, chuẩn xác mà nói là đốt
thành hư vô. Trong trời đất này, đồ đạc có thể chống đỡ được Ly Hỏa, có, nhưng rất ít, hiển nhiên, thương trong tay Nguyên Sư không ở trong phạm vi này!
Ngaly lúc này.
Âm!
Một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên từ trong cơ thể Nguyên Sư phun trào ra, Dương Diệp bị chấn bay ra ngoài mấy ngàn trcượng!
Sau khi dừng lại, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Sư, giờ phút này ở quanh người Nguyên Sư, chẳng biết lúc nào xuất hiện rất nhkiêu hắc khí, những hắc khí kia lượn lờ ở quanh người Nguyên Sư, tựa như một con rắn độc.
Mà giờ khắc này, Dương Diệp phát hiện, khí tức của Nguyên Sư mạnh hơn trước rất nhiều!
Nguyên Sư chậm rãi đi về phía Dương Diệp.
- Dương Diệp, không nghĩ tới bị ngươi bức đến mức này.
Thanh âm rơi xuống, Nguyên Sư bước ra một bước, trong chốc lát, không gian chung quanh Dương Diệp bắt đầu tâng tâng rạn nứt, ở bốn phía, đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng thần bí, cổ lực lượng này trực tiếp bao phủ kiếm của Dương Diệp.
Xa xa, Dương Diệp nhíu mày, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đưa tay chém một kiếm!
Xùy-I
Không gian chung quanh từng khúc mai một!
Âm!
Lực lượng của hai người đạt đến cực hạn của không gian chung quanh thừa nhận, không gian trong phương viên mấy vạn trượng âm ầm nổ tung, trong tràng một mảnh đen nhánh.
Lúc này, hai tay Dương Diệp nắm kiếm nhắm Nguyên Sư mãnh liệt bổ xuống.
CHÍU... U... UII
Một đạo kiếm khí đen nhánh lóe lên, chém thẳng vào Nguyên Sư.
Tay phải Nguyên Sư nắm chắc thành quyền, ở trên quyền, vô số hắc khí tụ tập, thoáng qua, hắn mãnh liệt oanh ra một quyền.
Âm!
Một cỗ lực lượng cường đại chấn động ra, cỗ lực lượng này trực tiếp đánh vào trên kiếm khí của Dương Diệp, lúc này đây, kiếm khí của Dương Diệp cũng không có khả năng như lúc trước chém nát lực lượng này, bất quá cỗ lực lượng kia cũng không có chiếm thượng phong. Hai cỗ lực lượng vừa mới tiếp xúc liên nổ tung, Nguyên Sư đang muốn ra tay, nhưng lúc này hắn nhíu mày, bởi vì Dương Diệp đã biến mất ở ngoài mấy trăm ngàn trượng.
Nguyên Sư thu tay, muốn đuổi theo, nhưng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
- Không cần đuổi.
Nghe vậy, thân thể Nguyên Sư dừng lại, xoay người thi lễ.
- Tiểu Lâu Đại Nhân!
Trong thành, một giọng nói chậm rãi truyên đến.
- Kẻ này không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng giết không được hắn, đuổi theo, bất quá là lãng phí thời gian mà thôi.
Nguyên Sư trâm giọng nói:
- Tiểu Lâu Đại Nhân, thiên phú của người này đúng là hiếm thấy, vì sao Tiểu Lâu Đại Nhân không tự mình ra tay đánh gục, vì Bất Tử Tộc ta bỏ một hậu hoạn?
Thanh âm kia nói:
- Giờ phút này là thời kỳ mấu chốt của Tộc trưởng đại nhân, ta cân duy trì trận pháp của Tử Linh Tháp cùng tử khí, tuy cái này không ngại ta ra tay kích giết hắn, nhưng ở Đại Thiên Vũ Trụ này, còn có cường giả không biết, vì vạn nhất, ta phải cẩn thận một chút, các ngươi cũng phải cẩn thận. Còn Dương Diệp kia, ngày sau ta sẽ đích thân giải quyết hắn.
Nguyên Sư có chút thi lễ.
- Đã minh bạch.
Thanh âm kia lại nói:
- Ngươi đi Đại Thiên Vũ Trụ một chuyến, chuyện tình tử khí, ngươi tự mình giám sát. Chuyện của Dương Diệp này, tạm thời thả một chút, tử khí làm trọng.
- Tuân lệnh!
Nguyên Sư lần nữa thi lễ, sau đó xoay người biến mất ở cuối chân trời.
- Nha đầu!
Lúc này, Độc Cô Tuyệt Thiên đột nhiên cảm giác một cỗ thần thức tập trung vào nàng.
Độc Cô Tuyệt Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tử Linh Tháp, thanh âm kia truyền ra.
- Trở vê Đại Thiên Vũ Trụ, mọi sự cẩn thận chút. Trước khi ta và tộc trưởng xuất thế, chớ đi gây ra Dương Diệp kia, kẻ này người mang trọng bảo, đã không phải ngươi có khả năng địch, minh bạch chưa?
Độc Cô Tuyệt Thiên cung kính thi lễ. - Đã minh bạch!
- Lui ra đi!
Thanh âm kia nói.
Độc Cô Tuyệt Thiên lần nữa thi lễ, sau đó xoay người lui xuống.
Sau khi Độc Cô Tuyệt Thiên lui xuống, thanh âm kia vang lên lân nữa.
- Có chút ý tứ...
Thanh âm rơi xuống, một đạo u quang từ chân trời chậm rãi rơi xuống, sau đó hóa thành hư vô.
Vô Tận Hắc Động, cánh cổng ánh sáng.
Một nữ hài hai tay chắp sau lưng, nàng lạnh lùng nhìn cánh cổng ánh sáng kia, mặt không biểu tình, trong mắt tựa như hàn băng ngàn năm, không chứa một chút tình cảm!