Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4406 - Chương 4476: Không Quá Để Tâm Tới Sống Chết, Không Phục Thì Tới! (1)

Chương 4476: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (1) Chương 4476: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (1)Chương 4476: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (1)

Àm!

Một kiếm chém xuống, nữ tử xinh đẹp kia lập tức bị chấn động bay đến bên ngoài vạn trượng, trước mặt Dương Diệp là những cánh hoa rơi đầy đất.

Phụt.

Nữ tử xinh đẹp vừa dừng lại, trong miệng liền liên tục phun ra mấy ngụm máu, mà vào lúc này, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện ở đỉnh đầu nàng.

Lại là một kiếm!

Kiếm Vực!

Một kiếm này hạ xuống, đồng tử của nữ tử xinh đẹp kia đột nhiên co lại, lòng bàn tay của nàng hơi xoay tròn, trong phút chốc, một bông hoa giống như máu kết tinh đột nhiên phóng ra, ngay sau đó, rất nhiều ánh sáng màu đỏ theo cơ thể nàng phóng lên cao.

Âm ầm ầm!Trong nháy mắt, không gian chỗ Dương Diệp cùng nữ tử xinh đẹp lập tức nổ tung chôn vùi, trở thành một nơi tĩnh mịch. Âm!

Lại là một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, ở trong ánh mắt của mọi người xung quanh, nữ tử xinh đẹp kia trực tiếp bị chấn động bay ra ngoài.

Cách mấy ngàn trượng, nữ tử xinh đẹp vừa dừng lại thì trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhiên biến mất.

Nữ tử xinh đẹp ngẩng đầu nhìn lướt qua xung quanh:

- Nếu các ngươi còn không ra tay, Lạc Ly gia ta sẽ rời khỏi đây!

Theo nữ tử xinh đẹp vừa dứt lời, Hàn Uyên Thư cùng với lão già áo đen và nam tử trung niên tóc dài đã trực tiếp biến mất.

Trước mặt nữ tử xinh đẹp, Dương Diệp nhíu mày, cầm kiếm quét ngang xung quanh.

Âm!

Dương Diệp trực tiếp bay ngược ra ngoài mấy vạn trượng.

Bốn gã Đạo Chân cảnh liên thủ!

Bên ngoài mấy vạn trượng, Dương Diệp lau máu tươi trên khóe miệng, trong mắt đầy vẻ dữ tợn:

- Tới đi, tiếp tục tới đi!

Bốn người kia không nói một lời, trực tiếp lao về phía vị trí của Dương Diệp.

Trong mắt Dương Diệp đỏ như máu, rất nhiêu kiếm ý sát ý điên cuồng từ trong cơ thể cuốn ra ngoài, nhưng ở khí thế của bốn gã cường giả Đạo Chân cảnh, sát ý cùng kiếm ý của hắn trực tiếp bị nghiền ép!

Hoàn toàn bị nghiền ép!

Rất nhanh, bốn người đã tới trước mặt Dương Diệp.

Âm!

Dương Diệp lập tức bay ngược ra ngoài.

Hắn đã hoàn toàn bị áp chết

Bốn người kia không hề dừng tay mà lại xông về phía Dương Diệp.

Cách đó không xa, Tiểu Bạch nhìn thấy thì sốt ruột, bay đến trước mặt Kiếm Kinh và chỉ móng nhỏ vào Dương Diệp, trên gương mặt đây vẻ lo lắng.

Kiếm Kinh liếc nhìn Tiểu Bạch, sau đó nói:

- Kích động thì phải trả giá đắt, để cho hắn cảm nhận cái giá này đi.

Tiểu Bạch hiển nhiên nghe hiểu lời Kiếm Kinh nói, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Kiếm Kinh, sau đó quay đầu lại nhìn về phía bốn người lão nhân áo đen, lại nhìn Kiếm Hồ trong lòng và hơi do dự, nàng không thích đánh nhau lắm.

Âm!

Đúng lúc này, Dương Diệp cách đó không xa lại bay ra ngoài, trong miệng liên tục phun ra máu tươi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch lập tức nổi giận. Móng nhỏ của nàng chợt vỗ một cái vào Kiếm Hồ, trong phút chốc, một đường kiếm quang từ trong Kiếm Hồ kia bắn ra nhanh như điện chớp. Kiếm quang cường đại xé rách tất cải

Phía xa, lão nhân áo đen vốn đang truy kích Dương Diệp đột nhiên xoay người, một đường kiếm quang đã ở trước mặt hắn.

Sắc mặt lão già chợt biến đổi, đánh ra một chưởng.

Âm!

Theo một tiếng nổ lớn vang lên, lão già kia trực tiếp bị chấn động đến ngoài mấy ngàn trượng!

Ngoài mấy ngàn trượng, lão nhân áo đen nhìn tay của mình, lúc này, bàn tay của hắn đã không còn. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lão già thầm khiếp sợ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, chỉ thấy nàng chớp chớp mắt, móng nhỏ chỉ vào mình.

Oongl

Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, một đường kiếm quang đột nhiên ngoan độc chém về phía lão nhân áo đen này. Sắc mặt lão già thoáng biến đổi, tay trái chợt nắm chặt thành quyền, sau đó đánh ra.

Âm!

Quyền ra, kiếm quang vẫn còn, nhưng lão già lại bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch rất vui mừng, móng nhỏ lại muốn chỉ, mà vào lúc này, lão già kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tiểu Bạch, sau đó đánh một chưởng về phía nàng.

Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó móng nhỏ của nàng chợt lắc Kiếm Hồ trong tay, trong phút chốc lại có một đường kiếm quang từ trong Kiếm Hồ nhanh chóng hiện ra. Kiếm quang lóe ra, tiếng kiếm ngân vang vọng phía chân trời. Lão nhân áo đen vừa bay đến trước mặt Tiểu Bạch lại bị chấn động bay ra ngoài!

Cách mấy ngàn trượng, lão nhân áo đen cúi đâu nhìn trước ngực của mình, ở đó có một vết kiếm sâu không thấy đáy, máu tươi phun ra như suối.

Giờ phút này, vẻ mặt lão nhân áo đen rất nghiêm trọng, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, nói chính xác là nhìn vê phía Kiếm Hồ trong lòng Tiểu Bạch. Đúng lúc này, móng nhỏ của Tiểu Bạch đột nhiên chỉ về phía hắn. Sắc mặt lão già chợt biến đổi:

- Giải quyết tiểu tạp chủng này trước, đừng cho hồ lô kia rơi vào trong tay Dương Diệp! Vừa dứt lời, hắn trực tiếp lao vọt ra ngoài.

Hồ lô!

Ba người Hàn Uyên Thư liếc nhìn về phía Tiểu Bạch, rất nhanh, Hàn Uyên Thư bỏ qua Dương Diệp và lao về phía Tiểu Bạch.

Trước đó, bọn họ hiển nhiên có chú ý tới bên này, thật sự lợi hại không phải là Tiểu Bạch, mà là Kiếm Hồ kia, nếu để cho Kiếm Hồ kia rơi vào trong tay kiếm tu Dương Diệp này, vậy thì hậu quả...

Nhìn thấy Hàn Uyên Thư vọt tới, Tiểu Bạch có chút hoảng hốt, móng nhỏ vung loạn, một đường kiếm quang khác bắn nhanh về phía Hàn Uyên Thư. Tuy nhiên lúc này, Hàn Uyên Thư cùng lão nhân áo đen sự liên thủ, hai đường kiếm quang của Tiểu Bạch trực tiếp bị trấn áp, Hàn Uyên Thư ngăn chặn được hai đường kiếm quang, sau đó lão nhân áo đen này lóe lên và đi tới trước mặt Tiểu Bạch, một chưởng đập về phía nàng.

Tiểu Bạch giật mình, dùng sức vỗ vào hồ lô, nhưng hồ lô không còn kiếm quang nữa.

- Chết cho lão tửi

Trong mắt lão già đầy dữ tợn.

Một chưởng hạ xuống.

Một bên, Kiếm Kinh đang muốn ra tay, chợt sắc mặt nàng biến hóa kịch liệt, trong mắt đây vẻ khó tin. - AI

Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên ở trong không trung, thoáng cái, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài.

Bóng đen này chính là lão nhân áo đen này!

Ngoài mấy ngàn trượng, lão nhân áo đen ngừng lại. Mà giờ phút này, cánh tay trái cùng nửa người dưới bên trái của hắn đã biến mất.

Cách đó không xa, Tiểu Bạch treo một hồ lô bên thắt lưng, trong hai móng của nàng lại nắm một cái búa mờ ảo.

Móng nhỏ của Tiểu Bạch rung động, rất sợ hãi.

Đối diện Tiểu Bạch, lão nhân áo đen này nhìn thân thể mình và cổ họng lăn lộn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, run giọng nói:

- Ngươi, ngươi rốt cuộc còn có mấy cái thần khí.....

Sợi

Lúc này, lão nhân áo đen thật sự có chút sợ!

Vật nhỏ trước mắt này có thực lực không được tốt lắm, nhưng trên người đầy những thần khí!

Bất kể là Kiếm Hồ kia hay cái búa nàng đang cầm trong tay tuyệt đối không phải là vật bình thường. Đặc biệt là cái búa này, vừa rồi nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, có lẽ đã trực tiếp bị chém thành hai khúc rồi.

Chỉ là thiếu chút xíu nữa!

Lão nhân áo đen không dám ra tay nữa.

Thật ra, Tiểu Bạch càng sợ hơn lão nhân áo đen. Đánh nhau à? Bình thường nàng rất ít đánh nhau, đều là người khác giúp nàng đánh nhau. Vừa rồi nàng thật sự không có cách, Kiếm Kinh không giúp một tay, nàng chỉ có thể tự thân xuất mã.

Nhưng thật ra trong lòng nàng rất hoảng sợ.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên nhìn về phía bên phải, bên kia, Dương Diệp một mình chiến đấu với hai cường giả Đạo Chân cảnh, bởi vì không có lão nhân áo đen này cùng Hàn Uyên Thư, lúc này tình cảnh của Dương Diệp tốt hơn nhiều. Tuy hắn vẫn bị áp chế nhưng so với vừa rồi thì đơn giản chính là thiên đường.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng nhìn cái búa trong trảo của mình. Cuối cùng, nàng do dự một lúc mới đặt cái búa sang một bên, sau đó ôm Kiếm Hồ kia và chỉ tay về phía xa.

Oongl

Một đường kiếm quang chợt lóe lên.

Cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp cùng nam tử trung niên đang áp chế Dương Diệp chợt biến đổi, hai người đều ngừng lại, sau đó đồng thời xoay người ra tay cùng lúc.

Âm!

Hai người liên thủ đánh một đòn, kiếm quang kia lập tức bị đánh bay trở lại trước mặt Tiểu Bạch.

Móng nhỏ của Tiểu Bạch lại chỉ một cái, kiếm quang kia bắn ra nhanh như điện chớp.

Mà vào lúc này, lão nhân áo đen này run lên, xông về phía Tiểu Bạch, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch liền biến sắc, vội vàng đặt hồ lô sang một bên, sau đó ôm lấy cái búa bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lão nhân áo đen này biến sắc, thân hình ngoặt đi thật nhanh và quay lại chỗ cũ. Hắn từ phía xa nhìn Tiểu Bạch, trong mắt đầy vẻ kiêng ky.

Cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp kia cùng nam tử trung niên cũng dừng lại, không dám ra tay nữa, bởi vì Tiểu Bạch ở một bên đánh trộm, uy hiếp này hoàn toàn không kém hơn Dương Diệp. Có thể nói, nếu như Dương Diệp không thi triển ra Kiếm Vực, kiếm của hắn thật sự còn không đáng sợ như Kiếm Hồ kial

Dương Diệp trở lại bên cạnh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhìn thấy Dương Diệp thì thoáng cái đã khóc rống lên, nàng ném Kiếm Hồ kia cùng búa Khai Thiên sang một bên, sau đó ôm chặt lấy Dương Diệp và khóc! Dương Diệp khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, dịu dàng nói:

- Đừng sợ, không ai hại được chúng ta đâu!

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bốn người kia:

- Tiểu Bạch, ngươi đi theo ta, ta đánh ai ngươi liền đánh người đó, biết không?

Tiểu Bạch dụi dụi con mắt, nàng do dự một lúc, sau đó đưa Kiếm Hồ tới trước mặt Dương Diệp, nhưng Kiếm Hồ kia lại trực tiếp từ chối Dương Diệp, không cho Dương Diệp sử dụng.

Lúc này, Kiếm Kinh nói:

- Đó đều là thần vật, nếu như thực lực của ngươi không có được nó tán thành, nó chắc chắn sẽ không cho ngươi sử dụng, nó không phải nhằm vào ngươi, mà ai cũng vậy thôi.

Nói đến đây, nàng đột nhiên liếc nhìn Tiểu Bạch:

- Đương nhiên, ngoại trừ nàng ấy ral
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0