Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4407 - Chương 4477: Không Quá Để Tâm Tới Sống Chết, Không Phục Thì Tới! (2)

Chương 4477: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (2) Chương 4477: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (2)Chương 4477: Không quá để tâm tới sống chết, không phục thì tới! (2)

Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại:

- Không cần vật bên ngoài, Dương Diệp ta cũng có thể chém giết bọn họi

Vừa dứt lời, thân hình hắn run lên, trực tiếp biến mất.

Âm ầm!

Hai luông ý cảnh khủng khiếp đột nhiên cuốn ra.

Sát ý cùng kiếm ý!

Cách đó không xa, bốn người kia lập tức biến mất, mặc dù là đang đối phó với Dương Diệp, nhưng ánh mắt bốn người lại thỉnh thoảng nhìn về phía Tiểu Bạch cách đó không xa.

Bọn họ đều có chút kiêng ky!Chính bởi vì có Tiểu Bạch, giờ phút này Dương Diệp mới có thể đối đầu được với bốn người kia.

Kiếm Kinh vẫn không có ý định ra tay.

Âm!

Cách đó không xa lại có một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, một bóng người đột nhiên liên tục lùi lại.

Bóng đen này chính là Dương Diệp. Dương Diệp chợt giãm mạnh chân phải một cái, mặt đất chấn động mạnh và hắn nhất thời ngừng lại. Mà lúc này, một lão nhân áo đen đã tới trước mặt hắn, mà ở hai bên trái phải của hắn theo thứ tự là Hàn Uyên Thư cùng với nữ tử xinh đẹp kia.

Một nam tử trung niên khác lại đang dây dưa với Tiểu Bạch.

Nam tử trung niên không cứng rắn chống lại Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nắm giữ hai thân chí cao cấp, cho dù là cường giả Đạo Chân cảnh cũng phải nhường nàng ba phân!

Ba gã cường giả Đạo Chân cảnh cách Dương Diệp càng lúc càng gần.

Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, hắn câm kiếm chỉ nghiêng về phía mặt đất, dần dân, toàn thân trở nên mờ ảo.

Kiếm Vực!

Hắn lại thi triển ra Kiếm Vực.

Sát ý và kiếm ý đột nhiên từ trong cơ thể hắn cuốn ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu, hai luồng ý cảnh đỉnh phong lại như nước thủy triều co lại, đều tiến vào trong kiếm trong tay hắn. Cùng lúc đó, ở trong lòng bàn tay câm kiếm của Dương Diệp có một vòng xoáy màu đen đột nhiên ngưng tụ ra, thoáng cái, ở đó đột nhiên vang lên từng tiếng kêu rên thê lương.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Kiếm Kinh cách đó không xa nhíu mày:

- Oán linh... oán linh thật mạnh!

- Chém!

Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở mắt, giờ phút này, trong mắt hắn đã không phải là màu đỏ như máu, mà là đen đỏ, hai tay hắn câm kiếm chợt quét ngang.

Một kiếm quét ra.

Âm!

Một đường kiếm khí màu đỏ sậm đột nhiên chấn động ra.

Trong kiếm khí không chỉ có sát ý cùng kiếm ý, còn có oán khí ngập trời, hơn nữa, giờ phút này trong kiếm khí còn có vô số điểm đen thật nhỏ, nhìn kỹ lại phát hiện ra chúng là từng oán linh thểi

Một kiếm này là một kiếm cực hạn của Dương Diệp dưới tình huống bình thường!

Dưới tình huống không bình thường dĩ nhiên là chỉ khi hắn đi tới cực đoan, ví dụ như thiêu đốt ý!

Khi Dương Diệp chém ra một kiếm, trong một chớp mắt này, sắc mặt ba người kia lập tức thay đổi.

Xuy!

Lấy Dương Diệp làm trung tâm, ở trong không gian vạn trượng xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu đen, không gian bên trong tĩnh mịch, không có bất kỳ vật chất nào. Ba người kia đã ở trong vòng này. Tình hình của ba người không giống nhau. Tay phải của nữ tử xinh đẹp kia đã bị chém đứt tận gốc, máu tươi phun ra giống như nước suối, vô cùng kinh người. Tình hình Hàn Uyên Thư càng thảm hại hơn, ở bụng hắn có một vết kiếm đỏ sậm, một kiếm kia đã chặt ngang người hắn, chỉ có điêu hắn chưa chết, ở quanh người hắn có một luồng ánh sáng màu vàng đang bao phủ. Chính là ánh sáng màu vàng này che cho thân thể hắn, không để cho cơ thể hắn tan vỡ ra trong nháy mắt.

Tình hình của lão nhân áo đen khác lại càng tệ hơn. Vừa rồi hắn đã bị Tiểu Bạch đánh thương, bởi vậy lần này, một kiếm này của Dương Diệp chém ra đã trực tiếp chém tới cơ thể của hắn, giờ phút này hắn chỉ còn linh hồn!

Mà cách đó không xa, tình hình của Dương Diệp cũng rất tệ!

Vừa rồi, cho dù hắn chém ra một kiếm kia, nhưng giây phút cuối cùng hắn đã phải cứng rắn chịu một đòn toàn lực của ba người, trực tiếp đánh cho cơ thể hắn tơi tả, , giờ phút này Dương Diệp giống như một bình hoa bị đập mạnh, mặc dù không có hoàn toàn vỡ nát, nhưng vết rạn trải rộng, không chỉ bề ngoài mà kinh mạch xương cốt trong cơ thể hắn cũng bị tổn thương nặng nề.

Nếu như không phải nhờ có Hồng Mông tháp lấy bản thể che cho cơ thể của hắn, một đòn của ba người vừa rồi có thể trực tiếp hủy cơ thể của hắn, thậm chí là linh hồn của hắn!

Cả hai bên đều chịu thiệt hại nặng nề!

Trong giây lát, ở đó trở nên rất yên tĩnh.

Hoàn toàn yên tĩnh!

Cách đó không xa, trong mắt ba người kia đầy vẻ khó tin, ba người bọn họ đều là cường giả Đạo Chân cảnh, ba người liên thủ lại đổi lấy một kết quả như vậy! Có thể nói bọn họ đã thua.

Cho dù vừa rồi Dương Diệp bị bọn họ giết chết, bọn họ cũng thua. Nói gì Dương Diệp vẫn sống tốt!

Đúng lúc này, Kiếm Kinh cách đó không xa đột nhiên biến mất.

Khi Kiếm Kinh biến mất, ba người kia đột nhiên biến sắc, thoáng cái...

Xuy xuy!l

Theo hai đường kiếm quang hiện lên, đầu của lão nhân áo đen này cùng với Hàn Uyên Thư trực tiếp bay ra ngoài, hai người trực tiếp bị Kiếm Kinh chém giết trong nháy mắt, ngay cả linh hồn cũng không tránh được.

Tuy nhiên, nữ tử xinh đẹp kia cùng một nam tử trung niên khác đã chạy trốn.

Bởi vì hai người bị thương ít hơn, nếu như hai người muốn chạy trốn, cho dù là Kiếm Kinh cũng không thể làm gì được!

Kiếm Kinh đi tới trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp liếc nhìn Kiếm Kinh và muốn nói chuyện, lại nói không nên lời.

Kiếm Kinh khẽ nói:

- Ngươi đi ra bán, ta thu gặt, có vấn đề sao?

Gương mặt Dương Diệp co giật một hồi, nếu như ánh mắt có thể giết người, Kiếm Kinh trước mắt này sớm đã chết rồi.

Lúc này, Tiểu Bạch rơi xuống trước mặt Dương Diệp, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Diệp, Tiểu Bạch lại khóc, thoáng cái, Dương Diệp liên bị linh khí nhấn chìm.

Kiếm Kinh liếc nhìn Tiểu Bạch với vẻ mặt có chút khác thường. Nàng tất nhiên cũng từng nhìn thấy linh chủ, tuy nhiên, nàng chưa từng thấy qua linh chủ tín nhiệm loài người như thế.

Dương Diệp có chút bất đắc dĩ, hắn muốn ôm Tiểu Bạch, nhưng lúc này, toàn thân hắn không thể động.

Hắn sợ và động thì toàn thân lại vỡ nát!

Bây giờ cơ thể hắn thật sự rất tệ.

Mà tồi tệ hơn là những oán linh trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này hắn đã không trấn áp được chúng, bởi vì Hồng Mông tháp vừa rồi bảo vệ cơ thể cùng với thân hồn của hắn, tầng một cũng bị thương. Nói cách khác, bây giờ những oán linh kia lại được giải phóng.

Giết!

Vô số âm thanh không ngừng vang lên ở trong đầu hắn!

Nếu như không phải ý chí kiếm đạo của hắn đủ kiên định, bây giờ, sợ rằng hắn đã bị âm thanh của những oán linh kia cắn nuốt.

Kiếm Kinh liếc nhìn Dương Diệp, lúc này, vết thương trên toàn thân Dương Diệp đang đang từ từ khép lại. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Kiếm Kinh khẽ lắc đầu:

- Không hổ danh là Hồng Mông Tử Khí, hiệu quả trị liệu vết thương như vậy còn gấp mười lần linh khí, nếu như đơn thuần xét về chữa thương, nó chỉ đứng thứ hai sau linh khí. Tuy nhiên thứ này ở trên người ngươi là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, ở Vĩnh Hằng giới này, linh khí như vậy thuộc về cao cấp nhất, sẽ có rất nhiều cường giả nằm mơ cũng muốn cói

Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại:

- Là vấn đề của tal

Kiếm Kinh nói:

- Đúng là vấn đề của ngươi!

Dương Diệp trợn mắt nhìn về phía Kiếm Kinh, Kiếm Kinh khẽ nói: - Nắm giữ bảo vật không phù hợp với thực lực của mình, kết quả của người như thế bình thường sẽ không quá tốt.

Dương Diệp khẽ cười:

- Ngươi vừa rồi không ra tay là muốn chờ ta không chịu nổi nữa, sau đó cứu ta rồi khuyên ta giao ra ba món thần vật này, đúng không?

Kiếm Kinh nói:

- Đúng!

Dương Diệp nhìn thẳng vào Kiếm Kinh:

- Không phải đồ của Dương Diệp ta, ta sẽ không cưỡng ép, nhưng là đồ của Dương Diệp ta, không ai có thể tới cướp được! Dương Diệp ta từ một tên tạp dịch đi đến bây giờ không phải dựa vào tham sống sợ chết, cũng không dựa vào tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Ta dựa vào nắm đấm, dựa vào kiếm. Ta một đường đánh phá xông qual

Người đời đều nói Dương Diệp hắn có quá nhiều kẻ thù, phiền phức không ngừng, đây là một nguyên nhân. Bởi vì hắn không thỏa hiệp, không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trên đường đi tới, thái độ sống của hắn chính là: không để ý tới sống chết, không phục thì tới đánh đi

Không phục lại tới đánh! Ở đó, Kiếm Kinh nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:

- Nhưng ngươi dã từng nghĩ tới chưa? Nếu ngươi lui một bước, có thể sẽ là trời cao biển rộng!

Dương Diệp nói:

- Lui một bước có lẽ sẽ là trời cao biển rộng, nhưng cũng có khả năng đổi lấy đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước!

Kiếm Kinh khẽ lắc đầu:

- Ngươi quá cực đoan!

Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Kiếm Kinh, cuộc đời này thường là mềm sợ cứng, cứng sợ kẻ không sợ chết, không sợ chết sợ kẻ điên. Rất lâu rồi, ngươi yếu, bọn họ lại bắt nạt ngươi, ngươi nhượng bộ, bọn họ sẽ không thu tay lại, bọn họ chỉ sẽ cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước tới bắt nạt ngươi, sỉ nhục ngươi. Ngược lại, nếu như ngươi dùng nắm đấm chờ bọn họ, cho dù ngươi đánh thua, bọn họ cũng không dám tùy ý bắt nạt ngươi như trước nữa.

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười:

- Giống như lúc này, ngươi thật sự cảm thấy ta giao ba món thân vật ra cho bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua ta sao?

Kiếm Kinh từ từ nhắm hai mắt lại: - Sẽ không!

Sẽ không!

Vì sao lại không?

Bởi vì rất đơn giản, Dương Diệp thể hiện ra thiên phú quá kinh khủng. Mới từng ấy tuổi đã nắm giữ thực lực như thế, mấy thế lực lớn sẽ không để lại một mối họa như thế.

Dương Diệp cười tự giêu:

- Cuộc đời này, ngươi yếu thì ngươi đáng chết, ngươi mạnh mẽ cũng sẽ đáng chết, chỉ có mạnh mẽ đến mức đỉnh phong, mạnh mẽ đến không người địch nổi thì mới không chết.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Kiếm Kinh:

- Kiếm Kinh, ta không biết trước kia Vô Cực Kiếm Chủ là hạng người gì, nhưng Dương Diệp ta sẽ không đi học cách sống của người khác, ngươi cũng không cần nghĩ biện pháp thay đổi ta. Nếu như ngươi muốn đi theo ta, vậy đi theo con đường nhấp nhô trước mặt ta, nếu như ngươi không muốn thì có thể lập tức rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0