Chương 4480: Con người ta rất nhân từ! (1)
Chương 4480: Con người ta rất nhân từ! (1)Chương 4480: Con người ta rất nhân từ! (1)
Tiên phủ!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại.
Hai thành, ba tông, sáu tộc đều đã từng ra tay với hắn. Bây giờ, Tiên phủ cũng tới. Thật ra điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Làm thế lực lớn đứng đầu của Vĩnh Hằng giới, Tiên phủ sao có thể bỏ qua cục thịt béo là hắn được?
Ba món thần vật.
Cho dù là Tiên phủ cũng khó có thể không động tâm!
Dương Diệp quay đầu lại nhìn lướt qua xung quanh, chỉ thấy ở đó còn có một vài người với khí tức cũng không tệ. Dương Diệp khẽ cười:
- Xem ra không chỉ có một mình Tiên phủ mơ ước ba món thần vật này.
Nữ tử váy trắng khẽ nói:
- Không sao, bọn họ sẽ không ra tay.
Dương Diệp cười nói:
- Xem ra các hạ rất tự tin vào Tiên phủ của mình. Nữ tử váy trắng dừng bước:
- Dương công tử có thời gian năm hơi thở để suy nghĩ.
Dương Diệp nói:
- Thế này đi, Tiên phủ ngươi cứu bằng hữu của ta ra, ta sẽ tặng ba món thần vật này cho các ngươi?
Nữ tử váy trắng mỉm cười:
- Dương công tử có chút ngây thơ.
- Sao?
Dương Diệp không hiểu.
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Dương công tử không biết tự hiểu lấy mình, thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngươi cũng không có tư cách để cò kè mặc cả cùng Tiên phủ ta. Tiên phủ ta bảo ngươi giao thì ngươi phải giao, hiểu chưa?
Dương Diệp nhìn nữ tử váy trắng đột nhiên nở nụ cười:
- Thật hay cho câu bảo ta giao thì ta phải giao. Vậy cũng thứ lỗi cho ta nói thẳng, Tiên phủ ngươi tính là gì chứ?
Vừa dứt lời, Dương Diệp chợt giãm mạnh chân phải một cái.
Xuy!
Cả người Dương Diệp trực tiếp hóa thành một đường mờ lập tức biến mất.
Cách đó không xa, nữ tử váy trắng này ngước mắt liếc nhìn Dương Diệp, trong phút chốc, chiếc đàn trong tay nàng được đặt ngang, tay ngọc nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Một sóng âm chấn động ra.
Mà lúc này, Dương Diệp vung kiếm.
Âm!
Kiếm quang văng ra khắp nơi, Dương Diệp cùng nữ tử váy trắng đều lùi vê phía sau mấy trăm trượng. Dương Diệp còn chưa dừng lại đã có một sóng âm theo không gian chấn động về phía hắn. Sóng âm này giống như sóng nước, tâng tầng lớp lớp dao động đến, lại lặng lẽ không một tiếng động.
Dương Diệp nhíu mày, huyền khí trong cơ thể vận chuyển, tay phải cầm kiếm chém từ phía trên xuống.
Xuy!
Một kiếm hạ xuống, không gian ở trước mặt hắn giống như mảnh vải bị kiếm sắc bén cắt ra, sóng âm kia cũng bị một kiếm này của hắn nghiền nát ra. Mà vào lúc này, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên ở trong không trung. Hai tai Dương Diệp lập tức cảm thấy đau đớn, cùng lúc đó, hắn cảm giác bụng quặn đau, sau đó người bay về phía sau. Xuy Xuy xuy!
Không gian ở trước mặt hắn đột nhiên dao động lên xuống một cách kỳ lạ. Trong không gian dường như có gì đó đang chuyển động.
Đó là sóng âm!
Dương Diệp bước ra một bước, hai luồng ý cảnh đột nhiên từ trong cơ thể hắn cuốn ra ngoài.
Xuy!
Kiếm quang cường đại xé rách tất cả, nó đi qua nơi nào, không gian trực tiếp biến thành nơi tĩnh mịch, nơi thật sự tĩnh mịch! Sóng âm của nữ tử váy trắng này cũng bị một kiếm của Dương Diệp trực tiếp chém thành hư vô!
Trong phút chốc, kiếm đã tới trước mặt nữ tử váy trắng này.
Trong mắt nữ tử váy trắng lại hoàn toàn không sợ hãi nào, tay trái của nàng nâng đàn, tay phải nhẹ nhàng gảy, trong phút chốc, từng sóng âm giống như cuồng phong mưa rào từ trong chiếc đàn chấn động ra, những sóng âm này nối tiếp nhau cứng rắn chặn lại hai luồng ý cảnh cùng kiếm quang của Dương Diệp.
Hai người bên rơi vào tình trạng giằng col
Trong chớp mắt yên lặng, cả người Dương Diệp đột nhiên trở nên mờ ảo. Kiếm Vực!
Trong phút chốc, đồng tử của nữ tử váy trắng đột nhiên co lại, lúc này, kiếm đã hạ xuống.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc đàn trong tay nàng ầm âm nổ tung ra, bản thân nàng lại trực tiếp bị chấn động đến ngoài mấy nghìn trượng. Lúc này, chân phải của Dương Diệp điểm một cái vào không trung, bản thân hóa thành một đường kiếm quang chợt bắn ra.
Tốc độ rất nhanh.
Trên đỉnh đầu của nữ tử váy trắng có một thanh kiếm trực tiếp hạ xuống.
Lại là Kiếm Vực!
Một kiếm này có uy lực còn mạnh hơn vừa rồi!
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu nhìn một kiếm này, bên trong tròng mắt đây chấn động!
Trước khi tới, nàng có tìm hiểu một chút về Dương Diệp nhưng không nhiều, chỉ biết đây là một thiên tài có thiên phú, có thực lực. Những người như vậy, trong Tiên phủ nhiều không kể xiết. Bởi vậy nàng tuyệt đối không quá để ý. Nhưng nàng sai rồi.
Sai hoàn toàn! Đây không phải là thiên tài mà là yêu nghiệt!
Lúc này, kiếm đã hạ xuống.
Trên đỉnh đầu của nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu vàng ngăn cản một kiếm này của Dương Diệp, tuy nhiên nó nhanh chóng rạn nứt.
- Chém!
Dương Diệp đột nhiên phẫn nộ hét lên một tiếng và giơ kiếm chợt chém xuống.
Âm!
Vòng tròn màu vàng ở trên đỉnh đầu nữ tử váy trắng âm âm nổ tung, bản thân nàng còn trực tiếp bay ngược về phía sau, mà vào lúc này, thân hình của Dương Diệp run lên, trực tiếp biến mất.
Ở đó, một đường kiếm quang chợt lóe lên.
Cách đó không xa, đồng tử của nữ tử váy trắng này đột nhiên co lại, đang muốn tránh né nhưng đã muộn rồi.
Một thanh kiếm trực tiếp nằm ngang trên cổ của nữ tử váy trắng.
Ở đó trở nên yên tĩnh.
Nữ tử váy trắng nhìn chằm chằm Dương Diệp, lúc này, kiếm của Dương Diệp khẽ động, tấm khăn che mặt của nữ tử váy trắng này lập tức hóa thành hư vô.
Đây là một gương mặt tuyệt mỹ!
Ngũ quan xinh xắn, mặt tròn mày phượng, hai mắt giống như một đầm nước trong, một nữ tử mặc váy trắng giống như tiên tử cao quý thần thánh, cộng thêm dáng người thon thả, có thể nói là nữ tử nghiên nước nghiêng thành. Bên khóe miệng của nữ tử váy trắng tràn ra một dòng máu tươi, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
- Đệ nhất mỹ Tiên phủ!
Trong bóng tối có người khẽ nói:
- Vĩnh Hằng giới có tam đại mỹ nữ, một trong đó là Thiên Câm Nữ, không ngờ được nàng lại tự mình đến đây, thật thú vị.
Trước mặt Dương Diệp, Thiên Cầm Nữ nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Ta đánh giá thấp ngươi. Tuy nhiên, Dương Diệp, người chống lại Tiên phủ ta từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đâu.
Tay trái của Dương Diệp đột nhiên nhéo nhẹ vào cằm của Thiên Cầm Nữ:
- Gương mặt thật đẹp, thật làm ta thấy thương xót.
Dứt lời, tay phải của Dương Diệp đột nhiên xoay tròn.
Xuy! Một cái đầu tuyệt mỹ trực tiếp mang theo một máu tươi bay ra ngoài.
Không trung, hai mắt trên cái đầu tuyệt mỹ kia vẫn trợn tròn, bên trong tròng mắt đầy vẻ khó tin.
Lúc này, trong vẻ đẹp của cái đầu này còn lộ ra sự thê thảm.
Mọi người trong bóng tối cũng sửng sốt!
Giết rồi!
Dương Diệp tự nhiên giết đệ nhất mỹ của Tiên phủiI
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, nếu như Dương Diệp là một nữ nhân thì cũng thôi. Dương Diệp là một nam nhân, một nam nhân đối mặt với nữ tử tuyệt mỹ như Thiên Cầm Nữ này, ít nhiều cũng sẽ có chút lòng trắc ẩn mới phải. Hơn nữa, Thiên Câm Nữ này còn là người của Tiên phủ!
Tiên phủ, đây chính là thế lực lớn đứng đầu Vĩnh Hằng giới. Dương Diệp giết Thiên Câm Nữ cũng có nghĩa là giữa hắn cùng Tiên phủ đã không có khả năng hòa giải. Dương Diệp nhất định hiểu rõ điểm này, nhưng hắn vẫn giết!
Còn giết không hề do dự!
Trong lòng đám người trong bóng tối đều chấn động, đồng thời còn kèm theo một chút kiêng ky.
Kiêng ky! Lần này, Dương Diệp khiến bọn họ có chút kiêng ky. Dương Diệp này ngoan độc, thực lực mạnh, còn gan lớn. Người này căn bản không quan tâm tới hậu quải
Phía xa, Dương Diệp cầm theo thanh kiếm dính máu tươi đi vê phía Thủy Nguyên tộc, sau lưng hắn là thi thể và đầu của Thiên Cầm Nữ.
- Dương Diệp!
Đúng lúc này, một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện ở phía sau Dương Diệp.
Nữ nhân xinh đẹp này chính là nữ tử xinh đẹp của Lạc Ly tộc đã từng chạy trốn lúc trước.
Dương Diệp dừng bước lại, xoay người nhìn vê phía nữ tử xinh đẹp kia, lúc này, cơ thể của nàng ta đã khôi phục, trầm giọng nói:
- Ngươi có biết mình đang làm gì không?
Dương Diệp khẽ nói:
- Ngươi muốn nói cho ta biết Tiên phủ lợi hại thế nào, đúng không?
Mỹ phụ nói:
- Ngươi hoàn toàn không biết gì vê Tiên phủ. Bọn họ còn khủng khiếp hơn Thủy Nguyên tộc mà bây giờ ngươi phải đối mặt! Dương Diệp vuốt tay, bất đắc dĩ nói:
- Ta có thể làm sao chứ? Ta cũng rất tuyệt vọng! Cũng không phải ta đi chọc bọn hắn, mà là bọn họ muốn tới giết ta, lẽ nào cũng chỉ có thể cho bọn họ giết ta thôi sao?
Nữ tử xinh đẹp nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Ngươi ngoan độc, ngươi có gan!
Dương Diệp toét miệng cười:
- Cảm ơn khích lệ!
Nói xong, hắn xoay người cầm theo kiếm đi về phía Thủy Nguyên Địa.
Dần dần, Dương Diệp biến mất ở phía xa.
Sau khi Dương Diệp biến mất, một lão già cùng một nữ tử xuất hiện ở đó.
Nếu như Dương Diệp ở đây, hắn nhất định sẽ kinh ngạc. Bởi vì nữ tử này chính là Bạch Đế nữ hoàng Bạch Chỉ Tiên của Bạch Đế thành!