Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4411 - Chương 4481: Con Người Ta Rất Nhân Từ! (2)

Chương 4481: Con người ta rất nhân từ! (2) Chương 4481: Con người ta rất nhân từ! (2)Chương 4481: Con người ta rất nhân từ! (2)

Bạch Chỉ Tiên im lặng nhìn theo bóng lưng Dương Diệp biến mất, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà một lão già khác chính là Phân Thiên Dư - Thành chủ của Kiếm Thiên thành.

Nhìn bóng lưng Dương Diệp rời đi, Phần Thiên Dư khẽ lắc đầu:

- Thật hay cho một kiếm tu thà chết chứ không khom lưng, đáng tiếc kiếm không cong thích đáng thì sẽ gãy!

Hắn nói xong liên khẽ thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Hắn thấy Dương Diệp đã không có bất kỳ hy vọng gì nữa. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Dương Diệp có thể từ Thủy Nguyên Địa đi ra, nhưng cũng không qua được một cửa ải Tiên phủ kia.

Cách đó không xa, nữ tử xinh đẹp của Lạc Ly tộc liếc nhìn Bạch Chỉ Tiên:

- Theo ta được biết Dương Diệp này đã từng rơi vào trong tay các hạ, nhưng hắn cuối cùng lại bình yên rời đi, không những vậy, thực lực còn tăng mạnh, chẳng lẽ các hạ cùng Dương Diệp có quen biết sao?Bạch Chỉ Tiên quay đầu lại nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia:

- Liên quan gì tới ngươi! Nghe vậy, vẻ mặt của nữ tử xinh đẹp lập tức trở nên khó coi. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối không dám làm gì. Tuy Bạch Chỉ Tiên trước mắt này và đều là Đạo Chân cảnh, tuy nhiên thực lực của nữ nhân trước mắt này cao hơn nàng.

Bạch Chỉ Tiên không để ý tới nữ tử xinh đẹp kia, nàng nhìn về hướng Thủy Nguyên Địa rất lâu, cuối cùng xoay người rời đi.

Lần này nàng tới dĩ nhiên là muốn giết Dương Diệp. Bạch Chỉ Tiên tất nhiên muốn tự tay báo nỗi nhục trước kia. Bởi vậy, vừa lành vết thương, nàng lập tức chạy tìm đến Dương Diệp. Tuy nhiên bây giờ không cần nàng ra tay nữa. Lấy sức một mình đòi đấu với một tộc sao? Đừng nói Dương Diệp bây giờ mới là Tổ cảnh, cho dù hắn đạt được Đạo Chân cảnh cũng làm không được!

Một tộc lớn truyên thừa nhiều năm như vậy, một huyền giả Tổ cảnh sao có thể phá vỡ được?

Căn bản không có khả năng!

Hơn nữa, bây giờ Dương Diệp giết người của Tiên phủ, cho dù Dương Diệp có thể giải hòa cùng Thủy Nguyên tộc, hoặc từ Thủy Nguyên tộc xông ra, hắn cũng không thể bước qua được cửa Tiên phủ này.

Dương Diệp chắc chắn phải chết!

Theo Bạch Chỉ Tiên rời đi, rất nhiều huyền giả nấp trong bóng tối ở đó cũng rời đi. Thủy Nguyên tộc không cho phép người tộc khác bước vào Thủy Nguyên Địa, bởi vậy, cho dù bọn họ muốn tiến vào trong đó cũng không thể. Về phần mạnh mẽ bước vào, bọn họ cũng không muốn gây ra chiến tranh, hơn nữa, Thủy Nguyên tộc có trận pháp đứng đầu ở trong sáu tộc.

Nữ tử xinh đẹp kia lắc đầu, sau đó cũng xoay người rời đi.

Rất nhanh, Dương Diệp đã vượt qua dãy núi kia và bước vào Thủy Nguyên Địa.

Dương Diệp đi tới trước một thành cổ, Ở trên không trung của thành cổ này có khắc ba chữ: Thủy Nguyên thành.

Trong những thành hắn đã gặp, tường thành ở đây cao chừng trăm trượng cũng không tính là đặc biệt lớn, tuy nhiên xung quanh thành này thỉnh thoảng có ánh sáng trắng chớp hiện. Ngoài ra, hắn cảm nhận được dưới chân có một lực lượng thần bí.

Lực lượng này không quá rõ ràng, nếu như không phải hắn nắm giữ Kiếm Vực, hắn căn bản sẽ không phát hiện được. Lực lượng này rất mạnh!

Dương Diệp im lặng một lát, sau đó cầm kiếm trong tay cắm ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thủy Nguyên thành. Hắn đang muốn nói thì đúng lúc này có một người thanh niên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, người thanh niên liếc nhìn Dương Diệp, sau đó mở hai chân, cười nói:

- Dương Diệp, nếu không muốn An Nam Tĩnh chết thì chui qua háng ta, ta...

Đột nhiên có một đường kiếm quang chợt lóe lên ở nơi đây, người thanh niên dừng nói.

Bên cạnh người thanh niên, Dương Diệp chậm rãi rút kiếm từ cổ họng của người thanh niên ra, máu tươi từ trong đó bắn ra như suối.

Hai tay của người thanh niên che cổ họng của mình, không ngừng co giật trên mặt đất. Ở trong mắt hắn đầy vẻ hoảng sợ và khủng hoảng! Hắn không ngờ được mình ở trước mặt Dương Diệp này lại không có sức đánh trả như vậy!

Đương nhiên, hắn càng không ngờ Dương Diệp hoàn toàn không bị hắn uy hiếp, trực tiếp ra tay!

Dương Diệp liếc nhìn người thanh niên trên mặt đất:

- Rất đau đớn sao? Thật ngại quá, ta không nắm chắc được mức độ, không một kiếm giết chết ngươi trong nháy mắt, không có việc gì, con người ta nhân từ, ngươi chỉ yêu câu ta, ta sẽ giết ngươi, thế nào?

Người thanh niên nhìn chằm chằm Dương Diệp, trong mắt đây sát ý và gần giọng nói:

- Dương Diệp, ngươi, An Nam Tĩnh sẽ chết, nàng, nàng sẽ chết!

Dương Diệp toét miệng cười: - Chúng ta không thảo luận chuyện đó, nói thật, ta đã lâu chưa từng luyện kiếm, cũng không biết kiếm pháp như thế nào, bây giờ vừa vặn có thể thử xem.

Dứt lời, kiếm của Dương Diệp bắt đầu nhẹ nhàng vung động, theo mỗi một lần kiếm của hắn hạ xuống, trên thân của người thanh niên sẽ có một miếng thịt mỏng bay ra ngoài!

Lăng trì!

Người thanh niên hoảng sợ nhìn Dương Diệp, trong họng phát ra tiếng hét lớn.

Nhưng kiếm của Dương Diệp không hề dừng lại tới, hắn cười nói:

- Cầu xin ta đi, cầu xin ta sẽ giết ngươi đi. Con người của ta rất nhân từ!

Chỉ trong thời gian không đến một lân hít thở, thịt trên thân người thanh niên này đã bị Dương Diệp gọt hết một phần ba.

Giờ phút này, có thể nói người thanh niên gầy hơn vừa rồi hết một vòng lớn!

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên!

Âm!

Lúc này, một khí tức khủng khiếp đột nhiên từ trong thành cuốn tới. Khí tức này lại giống như mở cống xả lũ với khí thế không thể chống đối

Dương Diệp ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Âm ầm!

Kiếm ý và sát ý đột nhiên xuất hiện ở xung quanh hắn, hai luông ý cảnh mạnh mẽ hợp lại làm một, hình thành một thanh kiếm lớn màu đỏ thẫm đâm ra với hình xoáy ốc, trực tiếp đâm vào trên luồng khí tức cường đại này.

Âm!

Không gian ở đó chấn động mạnh, kiếm lớn cùng luồng khí tức kia lập tức tiêu tan.

Lúc này, một nam tử trung niên từ trong thành chậm rãi đi ra.

Nam tử trung niên mặc một áo bào màu trắng, trong tay câm một thanh trường thương chậm rãi đến, khí tức trên người được thu lại nên hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn.

Chẳng bao lâu, nam tử trung niên đã đi tới đối diện Dương Diệp. Hắn liếc nhìn người thanh niên dưới chân của Dương Diệp. Người thanh niên lập tức kêu rên:

- Tân Tôn cứu ta, mau cứu tai

Nam tử trung niên tên là Tân Tôn khẽ lắc đầu: - Thủy Nguyên Tuần, ngươi cũng biết cường giả không thể sỉ nhục chứ? Hơn nữa còn là người yếu sỉ nhục người mạnh! Chuyện giữa hắn cùng Thủy Nguyên tộc ta, sao ngươi có thể nhúng tay vào được?

Người thanh niên đang muốn nói, lúc này kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên chém ngang.

Xuy!

Cơ thể người thanh niên này lập tức tách ra làm hai.

Máu tươi bắn đầy đất.

Dương Diệp lau máu tươi trên thân kiếm, sau đó ngẩng đầu nhìn vê phía Tân Tôn:

- Ta đã đến đây rồi. Nói thử xem, Thủy Nguyên tộc ngươi muốn thế nào?

Tần Tôn liếc nhìn Dương Diệp và khẽ nói:

- Nói đạo lý trước à?

Dương Diệp lắc đầu:

- Có đạo lý gì để nói chứ? Nói đạo lý chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi. Bởi vì bất kể thế nào, các ngươi đều sẽ ra tay cướp ba món thân vật này, đồng thời tiêu diệt Dương Diệp ta. Đúng không? Tân Tôn nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:

- Ngươi hiểu rõ tất cả. Nhưng ta có điểm không hiểu, ngươi biết rõ kết quả, vì sao còn muốn tới Thủy Nguyên tộc ta, chẳng lẽ thật sự là vì nữ tử kia sao?

Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nói:

- Ta cảm thấy chuyện giữa nam nhân nên để nam nhân chúng ta tự mình giải quyết. Các ngươi dùng nàng ép ta tới Thủy Nguyên tộc, bây giờ các ngươi đã đạt được mục đích thì thả nàng ra, chúng ta tới giải quyết, thế nào?

- Thả nàng à?

Tần Tôn nói:

- Không phải là không thể, nhưng phải xem ngươi có bỏ được không.

Tay phải của Dương Diệp mở ra, một tòa tháp nhỏ màu vàng xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.

Hồng Mông tháp!

Dương Diệp nhìn thẳng vào Tần Tôn:

- Ba món thần vật đều ở trong này, để cho nàng đi ra đi.

Tần Tôn nhìn vào Dương Diệp rất lâu:

- Xin lỗi, sợ rằng nàng không ra được. Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại:

- Giết rồi sao?

Tần Tôn chậm rãi đi về phía Dương Diệp:

- Không chỉ nàng, ngay cả ngươi cũng phải chết. Hai người các ngươi có thiên phú hiếm thấy trên đời, cho dù là Thủy Nguyên tộc ta cũng không dám để cho các ngươi sống sót. Bây giờ không giết nàng và ngươi, qua mấy năm nữa, chúng ta sợ rằng muốn giết chết cũng không giết được. Tuy nhiên ngươi yên tâm, xuất phát từ sự tôn trọng đối với cường giả, nàng chết tuyệt đối không đau đớn. Mà ngươi cũng sẽ không chết quá đau khổ.

Hắn vừa dứt lời, ở xung quanh Dương Diệp đột nhiên xuất hiện hai lão già.

Hai Đạo Chân cảnh!

Cộng thêm Tần Tôn chính là ba gã cường giả Đạo Chân cảnh!

Không chỉ có vậy, mặt đất ở dưới chân của Dương Diệp đột nhiên bắt đầu chấn động, rất nhanh liền rất nhiều sợi ánh sáng thân bí trải rộng dưới chân của Dương Diệp, những sợi ánh sáng này dày đặc giống như sợi tóc, bao quanh dính lấy Dương Diệp.

Lúc này, Dương Diệp cảm giác có một lực lượng cực kỳ cường đại đang nắm kéo hai chân của hắn, bây giờ hai chân hắn căn bản không có cách nào rời khỏi mặt đất. Ba gã Đạo Chân cảnh cộng thêm một trận pháp thần bí mạnh mẽt

Ngoài việc đó ra, còn có một đạo khí tức cường đại đang tập trung vào hắn. Khí tức này còn mạnh hơn nhiều so với ba gã cường giả Đạo Chân cảnh xung quanh!

Giết chết Dương Diệp!

Lúc này, Tân Tôn ở cách đó không xa đã dừng lại:

- Dương Diệp, thực lực của ngươi lớn vượt quá dự đoán của Thủy Nguyên tộc ta. Đối với ngươi, chúng ta không thể sơ suất, lại càng không một đấu một với ngươi, không thể cho ngươi bất cứ cơ hội nào. Cả tộc chúng ta tập trung tất cả lực lượng giết chết ngươi.

Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn ba chữ:

An Nam Tĩnhl!

An Nam Tĩnh!

An Nam Tĩnh!

Từng cảnh tượng trước kia không ngừng hiện lên ở trong đầu Dương Diệp:

- Ngươi, ngươi sống thật tốt, ta, ta không chịu nổi... - Lần này, ta, thật sự không được...

- Người khác sống chết có liên quan gì đến ta? Ta chỉ quan tâm ngươi...

- Bất đầu từ lúc này, trong sinh mạng ta, ngoại trừ võ đạo còn có ngươi...

- Ngươi đi đâu, ta đi đó...

- Không sao đâu, chúng ta cùng chất...

Dương Diệp đột nhiên nở nụ cười, ở trong viền mắt hắn có máu không ngừng tràn ra.

Cách đó không xa, Tần Tôn nhíu mày và lộ ra vẻ mặt đề phòng.

- Ha ha...

Dương Diệp như bị điên cười lớn:

- Suy nghĩ ra cả đời Dương Diệp ta cũng thật đáng buồn. Những người ta càng quan tâm, càng muốn bảo vệ, lại càng nhanh rời khỏi ta. Mẫu thân ta vì ta mà chết, phụ thân ta cũng đã chết, đám huynh đệ của ta cũng vì ta mà chết, bây giờ bởi vì ta, ngay cả nàng cũng đi.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0