Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4415 - Chương 4485: Giết Về Thủy Nguyên Thành! (2)

Chương 4485: Giết về Thủy Nguyên thành! (2) Chương 4485: Giết về Thủy Nguyên thành! (2)Chương 4485: Giết về Thủy Nguyên thành! (2)

Tô Thanh Thi nhìn phương hướng Dương Diệp rời đi trước đó, sau đó nói:

- Chúng ta đi thôi!

Rất nhanh, đoàn người bước vào trong Hồng Mông tháp.

Kiếm Kinh nhìn Hồng Mông tháp trước mặt và im lặng một lát, sau đó thân hình của nàng run lên, dẫn theo Hồng Mông tháp biến mất ở cuối chân trời.

Thủy Nguyên Địa, Thủy Nguyên thành.

Theo Dương Diệp rời đi, Thủy Nguyên thành dần dần khôi phục lại sự yên tĩnh. Những tộc nhân Thủy Nguyên tộc vẫn vô cùng xa lạ về Dương Diệp, có rất ít người biết Dương Diệp là ai.

Đột nhiên. Một người thanh niên xuất hiện ở bên ngoài Thủy Nguyên thành.

Người thanh niên mặc trang phục rách nát, tóc cũng rối bời. Trong mắt lộ vẻ trống rỗng. Người thanh niên thỉnh thoảng lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, thoạt nhìn chính là một người điên.

Nam tử lôi thôi đi không mục đích về phía Thủy Nguyên thành, hắn càng lúc càng gân Thủy Nguyên thành. Đúng lúc này, một nam tử trung niên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp hỏi:

- Người tới là ai?

Nam tử lôi thôi đột nhiên ngẩng đầu, trong phút chốc, sắc mặt nam tử trung niên này đại biến!

Xuy!

Nam tử lôi thôi chẳng biết đã xuất hiện ở phía sau nam tử trung niên từ lúc nào, một cái đâu mang theo một cột máu phóng lên cao tới một trượng!

Nam tử lôi thôi đột nhiên đưa tay đón lấy cái đầu đầm đìa máu kia, trong phút chốc, nam tử lôi thôi chợt đập về phía Thủy Nguyên thành.

Âm!

Cái đầu rơi vào trên tường thành, lập tức nổ tung ra.

- Làm càn!

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên từ trong thành vang lên, ngay sau đó, một đường ánh sáng bạc từ phía chân trời kéo tới.

Ánh sáng màu bạc có tốc độ rất nhanh, lập tức đi tới đỉnh đầu của nam tử ăn mặc lôi thôi. Nam tử lôi thôi đột nhiên ngẩng đầu, một ý cảnh khủng khiếp đột nhiên từ trong cơ thể hắn tản ra.

Ý cảnh điên!

Ý cảnh này vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp ép kiếm ý và sát ý của Dương Diệp không thể động đậy. Ý cảnh này mới vừa xuất hiện, trực tiếp đánh nát đường ánh sáng bạc kia. Mà lúc này, một thanh trường thương đi tới vị trí giữa chân mày Dương Diệp củal

Nhưng khi trường thương cách ở giữa chân mày của nam tử lôi thôi có gần tấc liền ngừng lại.

Bởi vì tay của nam tử lôi thôi đã nắm lấy thanh trường thương này, nắm một đầu khác của trường thương là một nam tử trung niên, nam tử trung niên này chính là Tần Tôn!

Khi nhìn thấy nam tử lôi thôi, Tần Tôn biến sắc:

- Dương Diệp, là ngươi!

Nam tử ăn mặc lôi thôi này chính là Dương Diệp.

Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tôn, vẻ mặt mờ mịt, trong phút chốc, quanh người hắn đột nhiên tản ra ý cảnh điên mãnh liệt, thoáng cái, thân hình của Dương Diệp run lên, theo trường thương đi tới trước mặt Tần Tôn, Tần Tôn biến sắc, chân phải nhẹ nhàng điểm một cái, cả người lướt về phía sau nghìn trượng. Nhưng ngay vào lúc này, một đường kiếm quang chợt lóe lên ở trước mặt hắn, kiếm quang cực nhanh, giống như bóng câu qua khe cửal

Trong phút chốc, một thanh kiếm đột nhiên rơi xuống đỉnh đầu của Tần Tôn.

Kiếm Vực!

Dương Diệp lại thi triển ra Kiếm Vực, mặc dù không có kiếm ý, nhưng ý cảnh điên của hắn lúc này còn muốn mạnh mẽ hơn kiếm ý cùng sát ý.

Ý cảnh điên tính đặc biệt là càng điên, càng ma quỷ, lại càng mạnh!

Một kiếm này hạ xuống, đồng tử của Tần Tôn đột nhiên co lại thành đầu kim.

Một kiếm thật mạnh!

Trong đầu hắn chỉ còn ý nghĩ này!

Tuy nhiên, Tần Tôn tuyệt đối không giơ tay chịu trói, hai chân hắn hơi gập lại, trường thương trong tay chợt đâm lên trên.

Thương vừa ra.

Một ánh sáng màu bạc từ trong cơ thể Tần Tôn theo trường thương phóng lên cao.

Nhưng luồng ánh sáng màu bạc này vừa mới tiếp xúc với đường kiếm kia của Dương Diệp liên giống như tuyết gặp dầu sôi, lập tức tan thành hư vô. Kiếm hạ xuống, trực tiếp chém trường thương trong tay Tân Tôn thành hai đoạn, mà lúc này, Tần Tôn đã lùi vê phía sau mấy trăm trượng, nhưng hắn còn chưa hạ xuống đất, kiếm của Dương Diệp đã đi tới đỉnh đầu của hắn.

Còn là Kiếm Vực thêm ý cảnh điên!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử Tần Tôn lập tức co lại và không kịp suy nghĩ gì khác, một khí thế mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn cuốn ra ngoài, hình thành một tấm màn phòng ngự thật dày. Nhưng lúc này một kiếm này của Dương Diệp mạnh mẽ tới mức nào? Khí thế kia căn bản không ngăn cản được kiếm của Dương Diệp. Rất nhanh, kiếm bổ vào trên đầu Tần Tôn.

Mà vào giây phút đó, linh hồn Tần Tôn đột nhiên rời khỏi cơ thể, vọt đến ngoài mấy ngàn trượng.

Lúc này, kiếm đã rơi xuống.

Xuy!

Cơ thể Tần Tôn trực tiếp hóa thành hai nửal

Ngoài mấy ngàn trượng, vẻ mặt linh hôn Tần Tôn cực kỳ khó coi, hắn không ngờ được Dương Diệp này còn có thể giết trở về, càng không nghĩ đến thực lực của Dương Diệp này lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này. Mà giờ phút này, trên người của Dương Diệp phát ra luồng ý cảnh có khí tức càng lúc càng mạnh. Từ giây phút Dương Diệp bắt đầu chiến đấu, luồng ý cảnh này lại không ngừng trở nên mạnh mẽ!

Dương Diệp cũng không đuổi theo linh hồn của Tần Tôn, hắn có chút mờ mịt đi về phía Thủy Nguyên thành, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Tôn biến sắc, vội vàng nói:

- Ngăn cản hắn!

Rất nhanh, hai lão già xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.

Cả người đều là Đạo Chân cảnh!

Đột nhiên, Dương Diệp lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt hai lão già kia, thoáng cái, một đường kiếm quang bổ về phía bọn họ.

Kiếm Vực!

Lại là Kiếm Vực!

Hơn nữa, không chỉ đơn thuần là Kiếm Vực cùng ý cảnh điên, ở trong lòng bàn tay Dương Diệp có rất nhiều oán linh đột nhiên vọt ra, sau đó liên tục không ngừng tập trung về phía thanh kiếm trong tay hắn.

Hai lão già kia không dám khinh thường, hai tay của hai người nắm chặt thành quyền, sau đó đánh lên trên.

Bốn quyền vừa ra khiến thiên địa chấn động! Nhưng khi một kiếm kia của Dương Diệp hạ xuống, trong chớp mắt này, hai lão già kia lập tức bị chấn động bay ra ngoài.

- Khà khà...

Rất nhiều oán linh không ngừng vây quanh Dương Diệp.

Nếu là trước đây, sát ý cùng kiếm ý của Dương Diệp sẽ trấn áp những oán linh này, bởi vì chúng sẽ ảnh hưởng thần trí của hắn. Mà trong giờ phút này, thần trí của Dương Diệp đã không minh mẫn, căn bản không cần những oán linh ảnh hưởng, bởi vậy, ý cảnh điên của hắn hoàn toàn không trấn áp, không chỉ vậy trái lại còn đang giúp những oán linh kia, có thể nói, lúc này những oán niệm này xem như đã hoàn toàn được thả ra.

Sau một kiếm đẩy lui hai lão già, Dương Diệp trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng màu đen tiến vào Thủy Nguyên thành.

Sau lưng hắn là từng gương mặt oán linh dữ tợn!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tần Tôn ở cách đó không xa hoảng hốt, giận dữ gâm thét lên:

- Ngăn cản hắn, nhanh ngăn cản hắn, nhanh...
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0