Chương 4516: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (1)
Chương 4516: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (1)Chương 4516: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (1)
Theo thời gian dần trôi qua, gân xanh trên cánh tay của Dương Diệp nổi cao, mà tất cả năng lượng của thịt vượn hoang vừa vào trong cơ thể hắn đều bạo phát ra, sau đó theo đồ tể dẫn dắt đã liên tục tập trung về phía hai cánh tay của Dương Diệp.
Dân dần, hai cánh tay Dương Diệp bắt đầu lột xác.
Bạch Chỉ Tiên lại lắng lặng nhìn.
Cũng chỉ có nàng ở bên cạnh, Dương Diệp mới có thể bình tĩnh, nếu không ai tới gần hắn, đều sẽ ăn một đao pháp điên!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đồ tể thu tay về.
Trước mặt đồ tể, hai mắt Dương Diệp nhắm chặt, hai tay căng lên. Trên hai cánh tay hắn có gân xanh trải rộng giống như từng con rắn nhỏ, nhìn vô cùng kinh người.
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở mắt và nhìn về phía đồ tể, trong phút chốc, hai tay hắn chợt đánh về phía đồ tế.
Đồ tể dường như sớm đã có dự đoán, sắc mặt không đổi mà giơ tay lên chắn ở trước mặt mình. Âm!
Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên ở trong không trung.
Âm ầm! Đồ tể lùi về phía sau bốn năm bước.
Dương Diệp lại một lần nữa xôlng tới, sau đó đánh về phía đồ tế.
Bạch Chỉ Tiên lại muốn ngăn cản, nhưng đồ tể đột nhiên nói:
- Không cần, hắn cần phải phát ra hết những lực lượngc còn thừa trong cánh tay ra ngoài.
Bạch Chỉ Tiên do dự một lúc, sau đó dừng lại.
Cách đó không xa, Dương Diệp đánh từng quyền về phía đồ tể, đồ tể tkuyệt đối không phản kích mà chỉ đơn thuần đón đỡ. Nhưng lực lượng của Dương Diệp thật sự quá mức mạnh mẽ, cho dù là đồ tể đón đỡ từng quyền của hắn cũng không thể hoàn toàn không tổn hại. Bởi vậy, đồ tể không ngừng lui về phía sau. Phải biết rằng cơ thể của bản thân Dương Diệp đã đặc biệt mạnh mẽ, bây giờ hai cánh tay của hắn cộng thêm trên cơ thể khiến cho quyền uy đủ để đánh nát không gian.
Cứ như vậy gân một giờ, Dương Diệp mới ngừng lại được.
Mệt mỏi hết lực!
Giờ phút này, sau khi hắn phát ra những lực lượng cuồng bạo trong cánh tay, cuối cùng đã mệt mỏi hết sức.
Đồ tể liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Hắn vẫn không thể hoàn toàn thích ứng được với lực lượng, ngươi cố gắng chăm sóc cho hắn, chờ trạng thái của hắn khôi phục, ta sẽ tới tìm hắn.
Nói xong, đồ tể xoay người rời đi.
Bạch Chỉ Tiên nhìn vê phía Dương Diệp, lúc này hắn đã nằm trên mặt đất giống như bị kiệt sức vậy.
Bạch Chỉ Tiên lắc đầu, sau đó đỡ Dương Diệp đi vào bên trong nhà đá. Nàng đặt Dương Diệp ở trên giường và muốn rời đi, Dương Diệp lại kéo thật chặt tay của nàng.
Bạch Chỉ Tiên ngây người, do dự một lúc rồi mới ngồi ở bên giường.
Nhìn Dương Diệp nằm ở trên giường, hai mắt Bạch Chỉ Tiên dần dần không có tiêu cự.
Một ngày sau.
Dương Diệp lại xuất hiện ở trong thôn, ở trong tay hắn cầm theo một con đaol
Một con dao giết heo!
Người đi đương đều tránh né!
Rất nhanh, Dương Diệp đã đi tới đầu thôn, lão già lôi thôi cảm nhận được khí tức của Dương Diệp thì lập tức vội vàng từ trên ghế gỗ nhảy xuống, hắn liếc nhìn Dương Diệp, đột nhiên toàn thân trực tiếp biến mất. Ra tay trước!
Trước giờ vẫn luôn là Dương Diệp ra tay trước, lân này hắn phải ra tay trước!
Đâu thôn, Dương Diệp đột nhiên giơ đao chém mạnh một phát.
Trước mặt Dương Diệp, lão già lôi thôi bấm tay điểm vào trên dao giết heo của Dương Diệp. Khi đầu ngón tay của lão già lôi thôi ấn lên con dao giết heo của Dương Diệp, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Âm!
Dương Diệp liên tục lùi lại phía sau mấy chục bước. Mà lão già lôi thôi mặc không lui vê phía sau, nhưng không gian xung quanh hắn đã nứt ra. Cùng lúc đó, trên ngón tay của lão già lôi thôi xuất hiện một vết máu thật dài. .
Nếu sâu thêm một chút, lão già lôi thôi sẽ mất ngón tay này mất!
Lão già lôi thôi liếc nhìn hai tay của Dương Diệp, sau đó nói:
- Bàn Sơn cảnh, hai cánh tay có thể dọn sạch mười vạn núi lớn!
Phía xa, Dương Diệp lại muốn ra tay, mà lúc này, đồ tể cùng Bạch Chỉ Tiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Hắn liếc nhìn Dương Diệp, sau đó cười nói:
- Không tệ không tệ, ngươi khống chế lực lượng tốt vô cùng, đi thôi, bây giờ ta dẫn ngươi đi luyện đao pháp, ngươi sẽ thích vô cùng!
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau núi.
Bạch Chỉ Tiên do dự một lúc, sau đó cũng dẫn theo Dương Diệp đi theo.
Lúc này, lão già lôi thôi xuất hiện ở bên cạnh đồ tế:
- Ngươi nhất định phải dẫn hắn đến sau núi à?
Đồ tể khẽ gật đầu:
- Chỉ có chiến đấu chân chính mới có thể làm cho hắn tìm được chỗ thiếu sót trong đao pháp mình, cũng chỉ có chiến đấu chân chính mới có thể thật sự kích phát tiềm năng chiến đấu của hắn.
- Nguy hiểm lắm!
Lão già lôi thôi trầm giọng nói.
Đồ tể cười nói:
- Không nguy hiểm ta đã không dẫn hắn đi theo rồi.
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát, sau đó lại nói:
- Nhị ca cũng biết, chúng ta không có nhiều thời gian. Không cho tiểu tử này trở nên mạnh mẽ, ta sợ sau khi hắn rời khỏi đây sẽ bị người ta giết chết.
Lão già lôi thôi liếc nhìn Dương Diệp, sau đó khẽ gật đầu: - Cũng phải, các ngươi cẩn thận một chút!
Đồ tể khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo Bạch Chỉ Tiên cùng Dương Diệp đi vê phía sau núi.
Chỉ trong giây lát, ba người liền biến mất ở phía xa.
Phía nam của thôn, trước một gian nhà trúc có một người trung niên phụ nữ đang đứng, đó chính là Thái Thẩm.
Ở cửa nhà trúc là một lão già, chính là gia gia của Vương Nhị Nha mới từ phía sau núi trở vê.
Lão già liếc nhìn Thái Thẩm, sau đó nói:
- Có việc gì?
Thái Thẩm nhìn thẳng vào lão già:
- Lão thần côn, vì sao ngươi dùng hết sức lực giúp đỡ tiểu tử kia vậy?
Lão già mỉm cười:
- Hóa ra là vì chuyện này. Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói giả?
- Tất nhiên là nói thật!
Thái Thẩm nói:
- Nếu như ngươi bằng lòng nói. Lão già liếc nhìn phía xa, ở đó có một tiểu nữ hài đang luyện quyền.
Tiểu nữ hài này chính là Vương Nhị Nha.
Lão già khẽ nói: