Chương 4517: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (2)
Chương 4517: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (2)Chương 4517: Cần phải chiến đấu rất nhiều! (2)
- Ta muốn Nhị Nha rời đi chỗ này!
Đồng tử của Thái Thẩm đột nhiên co lại:
Để nàng đi theo hắn à?
Lão già khẽ gật đầu.
Hai tay Thái Thẩm chậm rãi nắm chặt lại:
- Vì sao, vì sao lại chọn hắn!
Lão già lắc đầu:
Không thể nói được. - Vì sao?
Thái Thẩm nhìn thẳng vào lão già.
Lão già khẽ lắc đầu và xoay người bước vào trong căn nhà trúc.
Thái Thẩm nhíu mày, không biết đang sluy nghĩ gì...
Phía sau núi.
Trên đường đi, Bạch Chỉ Tiên hỏi:
- Tam sư bá, đây là chỗ nào ở phía sau núi vậy?
Đồ tể nói:
- Cái gọi là phía sau núi chính là một ngọn núi lớn phía sau thôn chúng ta, trong ngọn núi lớn này có một vài sinh vật mạnh mẽ, phần lớn bọn chúng đều là đời sau ckủa Thái Cổ Cự Yêu mạnh mẽ thời đại cổ xưa, có thực lực rất mạnh.
Bạch Chỉ Tiên trâm giọng nói:
- Sư bá muốn cho Dương Diệp chiến đấu cùng những yêu thú này sao?
Đồ tể khẽ gật đầu:
- Những yêu thú ở phía sau núi lớn này có thể sống sót đều là tôn tại hung ác, lấy chúng ra luyện cùng thì không còn gì tốt hơn. Ta biết ngươi lo lắng gì, nhưng nếu như không trải qua rèn luyện sống chết, hắn làm sao có thể nâng cao mình được?
Bạch Chỉ Tiên im lặng.
Đồ tế lại nói:
- Bây giờ hắn cần phải chiến đấu, cần phải chiến đấu rất nhiều.
Nói đến đây, hắn ngừng lại:
- Chúng ta đến rồi.
Bạch Chỉ Tiên ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa là một chỗ rừng rậm.
Đồ tể nhặt một hòn đá trên mặt đất lên, sau đó bấm tay bắn ra, hòn đá này trực tiếp bắn vào trong rừng rậm kia. Cùng lúc đó, hắn vung tay phải lên, cùng Bạch Chỉ Tiên lùi lại trăm trượng. trong rừng rậm cách đó không xa vẫn yên lặng.
Chợt ầm một tiếng!
Một khí tức cường đại đột nhiên từ trong mảnh rừng rậm này chấn động ra, cùng lúc đó, từng bóng tàn xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên rút đao chém xuống!
Đao hạ xuống!
Âm!
Một bóng đen trực tiếp bay ra ngoài.
Bóng đen này chính là Dương Diệp.
Cách mười mấy trượng, hai chân Dương Diệp vừa chạm đất, toàn bộ mặt đất lập tức chấn động mạnh!
Ở đối diện Dương Diệp là con cháu của Thái Cổ Cự Yêu với hình dạng giống như sói. Tuy hình dạng giống sói, nhưng lại khác với sói bình thường, hình thể của nó không lớn, trên đầu có hai cái sừng sắc bén như kiếm và cái đuôi dài khoảng một trượng.
- Thương Hành Lang!
Bên cạnh Bạch Chỉ Tiên, đồ tể khẽ nói:
- Con sói này có tốc độ rất nhanh, lực bạo phát cũng rất mạnh, phòng ngự hơi kém một chút. Đương nhiên, tiểu tử này bây giờ cũng không thể phá được. Nếu như hắn có thể thích ứng được với tốc độ cùng lực bạo phát của Thương Hành Lang, sau này cho dù là gặp phải cường giả Giới Chân cảnh cũng sẽ không bị người ta lập tức giết chết trong nháy mắt. Không chỉ không bị giết chết, thậm chí còn có sức đánh một trận.
Bạch Chỉ Tiên khẽ gật đâu và ngẩng đầu nhìn lên. Cách đó không xa, con Thương Hành Lang nhìn chăm chằm vào Dương Diệp, trong mắt đầy sự tàn ác. Nó lại muốn tấn công, mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhiên phóng người tới trước mặt nó, cùng lúc đó lại đột nhiên rút đao chém.
Ở đó.
Xuy XUY XUY XUY XUY...
Từng âm thanh khiến da đầu người ta tê dại lập tức vang lên. Đó là âm thanh cắt qua không gian!
Đao pháp điên!
Một hơi thở một trăm đaol
Khi một đao cuối cùng của Dương Diệp hạ xuống, con Thương Hành Lang trực tiếp bị chấn động đến hơn trăm trượng. Ở đỉnh đầu nó, cũng chính là giữa hai cây sừng có một vết đao, vết đao sâu khoảng nửa ngón tay. Chỉ có vết đao lại không có máu. Bởi vì Dương Diệp không thật sự chém rách được cơ thể của con Thương Hành Lang, chỉ rách một lớp da của đối phương mà thôi! Con Thương Hành Lang lập tức nổi giận!
Theo một tiếng hét giận dữ vang lên ở trong không trung, từng bóng tàn đột nhiên xuất hiện ở đó.
Tàn ảnh của Thương Hành Lang!
Âm ầm ầm ầm!
Ở đó đột nhiên vang lên những tiếng nổ lớn.
Cách đó không xa, đồng tử của Bạch Chỉ Tiên hơi co lại, hai tay chậm rãi nắm chặt lại.
Phía xa, một bóng người không ngừng lùi về phía sau, bóng đen này chính là Dương Diệp.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Thương Hành Lang, Dương Diệp liên tục thất bại, tháo chạy.
Hoàn toàn bị hành hại
Không bao lâu, trên người của Dương Diệp đã xuất hiện rất nhiều máu!
Cứ như vậy hơn mười hơi thở, đột nhiên...
Âm!
Dương Diệp trực tiếp bị con Thương Hành Lang húc bay ra ngoài trăm trượng, vừa rơi xuống đất thì nó đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, sau đó húc mạnh về phía hắn. Bạch Chỉ Tiên biến sắc và muốn ra tay, nhưng bị đồ tể ngăn cản.
Đồ tể lạnh lùng nhìn cảnh tượng cách đó không xa:
- Là con sói này mạnh mẽ, hay là những kẻ địch bên ngoài của hắn mạnh mẽ hơn?
Bạch Chỉ Tiên im lặng.
Đồ tể nói:
- Không có nhiều thời gian nữa. Đến lúc đó, ở đây biến mất, các ngươi sẽ phải rời đi, khi đó, lấy thực lực của các ngươi bây giờ sẽ phải chết. Cho nên, hắn phải...
Nói đến đây, giọng hắn đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bạch Chỉ Tiên cũng sững sờ.
Rất nhanh, vẻ mặt hai người đều có chút khó coi.
Cách đó không xa, con sói hoang đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, đồng thời kêu rên. Mà ở trong tay Dương Diệp đã xuất hiện một vật giống như cà tím đen.
Dưới thân của con sói hoang này dường như thiếu đi thứ gì đó.