Chương 4532: Hai đao một kiếm! (1)
Chương 4532: Hai đao một kiếm! (1)Chương 4532: Hai đao một kiếm! (1)
Không thể không nói, cách thức tu luyện này rất cực khổ.
Mới vừa bắt đầu, Dương Diệp căn bản không đi được bao xa sẽ ngã xuống đất. Nhưng mỗi lần hắn đều sẽ đứng lên, sau đó tiếp tục đi, đi tới khi hoàn toàn không thể đi được nữa mới thôi. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mỗi lần Bạch Chỉ Tiên đều cảm thấy tim nhói đau.
Lúc này, nàng rốt cuộc đã biết thực lực của Dương Diệp có như thế nào!
Đó là do hắn liều mạng cố gắng mà có được!
Mà biểu hiện của Dương Diệp cũng làm cho ba người đồ tể hết sức hài lòng. Đặc biệt là đồ tể, đối với đệ tử có thể chịu được cực khổ này, hắn làm sư phụ dĩ nhiên là hài lòng hơn ai khác. Đây cũng không phải là cực khổ bình thường. Ngay từ đầu Dương Diệp đi một lúc thì cơ thể đều nứt ra. Nhưng tiểu tử này lại không rên một tiếng, tiếp tục đi!
Phần nghị lực này đúng là hiếm thấy!
Đương nhiên, Dương Diệp tu luyện mang đồ nặng này cũng rất có hại cho cơ thể. Bởi vậy, mỗi ngày đồ tể cùng lão thần côn đều sẽ tiến vào sâu trong núi tìm kiếm rất nhiều dược liệu cho Dương Diệp tới, sau đó cho hắn ngâm người! Có thể nói, nếu như không có những dược liệu quý hiếm của đồ tể cùng lão thần côn trợ giúp, sợ rằng cơ thể Dương Diệp cũng đã sớm chịu không nổi. Đương nhiên, nếu như Hồng Mông tháp còn, cho dù có mang nặng gấp đôi cũng không
sao. Đáng tiếc là bây giờ lấy chút Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể hắn còn xa mới đủ chữa trị. Khi Hồng Mông tháp còn, nó có thể tự mình hấp thu linh khí, sau đó chuyển đổi Hồng Mông Tử Khí truyền đưa cho hắn. Bởi vậy hắn căn bản không cần lo lắng vê vấn đề Hồng Mông Tử Khí. Mà bây giờ, hắn không thể không lo lắng, một khi cơ thể mang nặng quá mức thì Hồng Mông Tử Khí không đủ, vậy sẽ xuất hiện vấn đề lớn!
Bởi vậy, những dược liệu kia của đồ tể cùng lão thần côn là vô cùng quan trọng. Dược liệu của lão thần côn nâng cao cơ thể hắn, dược liệu của đồ tể lại nâng cao hai cánh tay hắn. Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, cơ thể cùng hai cánh tay của Dương Diệp đều đang không ngừng được tăng cường. Mà cơ thể của hắn cũng càng lúc càng thích ứng với thanh đao lớn này, ít nhất bây giờ đã có thể đi bộ bình thường.
Ngày này, Dương Diệp lại đi tới phía sau núi. Tuy nhiên hắn ngừng lại, sau đó trở lại một chỗ đất trống.
Tay phải hắn hơi xoay tròn, một thanh kiếm màu đen xuất hiện ở trong tay hắn. Kiếm!
Thân thể Dương Diệp đột nhiên trở nên mờ ảo, trong phút chốc, hai tay hắn nắm thanh kiếm và chợt chém mạnh về phía trước.
Kiếm Vực!
Một kiếm hạ xuống!
Xuy!
Không gian trực tiếp bị một kiếm này của hắn chém vỡ, nhưng vẫn chưa kết thúc, trong chớp mắt này, lại có một kiếm gần như hạ xuống cùng lúc. Chỉ có điều, một kiếm này mới rơi xuống một nửa, cả người Dương Diệp trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Một lân bay này trực tiếp bay đến ngoài nghìn trượng.
Âm!
Mặt đất cũng bị Dương Diệp đập xuống thành một hố sâu.
Nhưng chẳng bao lâu, Dương Diệp lại bò dậy, sau đó lưng cõng Thập Phương Vô Địch đi về phía xa.
Cứ như vậy, một tháng trôi qua. Mỗi ngày, Dương Diệp đều sẽ tới đây luyện kiếm một lân, nhưng lần nào cũng chỉ luyện một lần! Bởi vì, sau một lần thì hắn sẽ mệt mỏi hết lực.
trong một gian nhà trúc.
Dương Diệp nằm ở trên giường, toàn thân không có gì che đậy. Mà ở bên cạnh hắn là Bạch Chỉ Tiên. Lúc này, Bạch Chỉ Tiên đang cầm một bình ngọc nhỏ màu trắng bôi khắp người cho Dương Diệp. Ngay từ lúc đầu, Bạch Chỉ Tiên còn có chút không muốn, tuy nhiên theo nhiều ngày trôi qua như vậy, nàng sớm đã quen với cơ thể Dương Diệp. Dù sao nên nhìn đều đã nhìn, nên sờ cũng đã sờ, còn có gì khó chịu nữa.
Tuy nhiên, mỗi lần bôi thuốc đều sẽ phát sinh một vài chuyện xấu hổ không thể cho ai biết!
Lân này cũng không ngoại lệ!
Xuân sắc trong đó tất nhiên không thể nói với người ngoài.
Qua một canh giờ sau.
Dương Diệp từ trên giường đi xuống, Bạch Chỉ Tiên lập tức mặc quần áo cho hắn, sau đó nàng cùng hắn đi tới đầu thôn, nhìn theo Dương Diệp bước vào phía sau núi mịt mờ. Ngay từ lúc đầu, nàng lo lắng, mỗi lần đều đi cùng Dương Diệp vào trong núi lớn, sau đó trở vê. Tuy nhiên Dương Diệp hình như càng lúc càng bình thường, đương nhiên chủ yếu là vì luông ý điên này bị Thái Thẩm trấn áp một chút, nếu không thì vẫn không bình thường!
Bây giờ hắn không sẽ chủ động đi giết người, nhưng không thể chọc hắn!
Vừa chọc vào hắn sẽ lại làm loạn! Tu luyện, rèn luyện cơ thểt
Trong những ngày kế tiếp, mỗi ngày Dương Diệp đều làm hai việc này.
Một ngày nào đó, Dương Diệp đang đi tới phía sau núi sau, hắn đột nhiên chạy tới sâu bên trong rừng rậm này, ở đó Dương Diệp tìm được con Thương Hành Lang trước kia.
Kẻ thù gặp mặt thì đặc biệt đỏ mắt.
Thương Hành Lang điên cuồng gầm thét với Dương Diệp. Nhân loại trước mắt này đã từng làm cho nó vô cùng nhục nhãt
Con Thương Hành Lang đột nhiên tung người nhảy lên, lao về phía Dương Diệp.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên thả đao lớn trên lưng xuống.
Trong phút chốc, một thanh kiếm màu đen xuất hiện ở trong tay hắn.
Thoáng cái, Thương Hành Lang đã đi tới trước mặt hắn với lực va chạm cực mạnh, trực tiếp làm cho không gian xung quanh Dương Diệp rạn nứt ra.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên trở nên mờ ảo, trong phút chốc, hắn nắm kiếm chém xuống. Trong chớp mắt, lại có một thanh kiếm trực tiếp cắm xuống!
Kiếm Vực! Hai kiếm!
Hai kiếm hạ xuống.
Âm!
Con Thương Hành Lang trực tiếp nặng nê bay ra ngoài mấy ngàn trượng, cuối cùng đập sâu vào trong mặt đất. Qua một hồi lâu, Thương Hành Lang mới từ dưới hố bò dậy.
Thương Hành Lang từ trên xuống dưới đều rạn nứt!
Đặc biệt là vết kiếm trên đỉnh đầu kia, nếu như sâu thêm một chút thì có khả năng đầu nó sẽ hoàn toàn tách ra rồi.
Thương Hành Lang nhìn Dương Diệp phía xa, trong ánh mắt bớt đi sự dữ tợn và tăng thêm nhiều đề phòng cùng kiêng ky!
Dương Diệp tuyệt đối không ra tay, mà cõng đại đao cắm ở trên đất lên, xoay người rời đi.
Thương Hành Lang thấy vậy cũng thả lỏng, sau đó xoay người nhanh chóng biến mất ở trong dãy núi lớn mênh mông.
Sau khi Dương Diệp rời đi không lâu, một nam tử trung niên đã xuất hiện ở đó.
Nam tử trung niên nà, chính là đồ tế.
Hắn tất nhiên lo lắng khi Dương Diệp một mình chạy vào núi lớn. Tuy Cửu U đế bị thương nặng nhưng có thể chưa chết. Hơn nữa, trong phía sau núi còn có rất nhiêu đại yêu mạnh mẽ, Dương Diệp còn chưa thể chống lại chúng. Bởi vậy, mỗi lần khi Dương Diệp đi tới phía sau núi, hắn đều sẽ đi theo.
Hồi tưởng lại hai kiếm của Dương Diệp vừa rồi, đồ tể im lặng rất lâu, sau đó cay đắng cười:
- Vẫn là kiếm mạnh hơnl
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Kiếm!
Cơ thể cùng lực cánh tay của Dương Diệp đã mạnh hơn lúc mới vào Vĩnh Hằng Tiên Thôn không biết bao nhiêu lần, đao của hắn cũng có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, nói không hề khách sáo, bây giờ cường giả Đạo Chân cảnh bình thường ở trước mặt Dương Diệp căn bản không đủ nhìn! Nhưng mọi người lại dân dần bỏ quên mất kiếm của Dương Diệp.