Chương 4552: Ngươi không phải là linh chủ! (1)
Chương 4552: Ngươi không phải là linh chủ! (1)Chương 4552: Ngươi không phải là linh chủ! (1)
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, vẻ mặt Lưu Ly Nguyệt của Lạc Ly tộc cực kỳ khó
CoI.
Mà ở cách đó không xa, nam tử trung niên kia đột nhiên bay lên trời, trong phút chốc, tay phải hắn cách không chộp về phía Dương Diệp.
Âm!
Một lực lượng cường đại đột nhiên xuất hiện ở xung quanh của Dương Diệp, lực lượng mạnh mẽ lại muốn nghiền nát hắn!
Dương Diệp dừng bước, xoay người rút đao lớn và bổ mạnh.
Xuy!
Một đao đánh xuống, lực lượng kia trực tiếp bị Dương Diệp nghiền nát.
Ngay sau đó, hai tay Dương Diệp cầm đao lớn ném về phía người trung niên mờ ảo kia. Phía xa.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, người trung niên kia trực tiếp bị chấn động đến ngoài mấy trăm trượng, mà lúc này, nửa người dưới của hắn đã hoàn toàn không thấy nữa.
Chung quy không phải là bản thể, cho dù đã từng mạnh hơn nữa, nhưng vào giờ phút này, hắn căn bản không làm gì được Dương Diệp.
Tay phải của Dương Diệp vẫy một cái, một đao máu cắt qua không trung bay ngược trở lại đến trong tay hắn. Dương Diệp không để ý tới nam tử trung tuổi kia, bởi vì hắn đã không cần ra tay nữa. Ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Diệp vác đao lớn đi về phía bên dưới Lạc Ly tộc.
Hắn cũng không ra tay với Lưu Ly Nguyệt!
Nhưng tất cả mọi người hiểu rõ ý của hắn, Lưu Ly Nguyệt cũng hiểu rõ!
Cách đó không xa, vẻ mặt Lưu Ly Nguyệt cực kỳ thâm trâm, bây giờ trước mặt nàng có hai con đường, một là trốn, hai là chết. Nàng trốn, cả Lưu Ly tộc chết, nàng chết, huyền giả Lưu Ly tộc dưới Đạo Chân đều sống.
Tu luyện rất nhiều năm lại chết như vậy, nàng có thể cam tâm sao?
Không cam lòng, đặc biệt không cam lòng!
Nhưng sau lưng nàng là rất nhiều tộc nhân Lạc Ly tộc.
Dương Diệp sẽ bỏ qua cho những người này sao? Sẽ không. Lấy tính cách của Dương Diệp, nếu như nàng không chết, hắn nhất định sẽ tàn sát cả Lạc Ly tộc!
Chết hay không chết?
Lúc này, Dương Diệp cách tòa lâu các này càng lúc càng gần. Khi hắn chỉ còn cách mấy trượng, cách đó không xa, cơ thể Lưu Ly Nguyệt đột nhiên trở nên mờ ảo.
Dương Diệp dừng bước, sau đó xoay người rời đi.
Cách đó không xa, nam tử trung niên mặc áo bào trắng đã sắp hoàn toàn biến mất đột nhiên nói:
- Chúng ta sẽ còn gặp lại!
Vừa dứt lời, thân thể hắn hoàn toàn biến mất ở không trung.
Mà cách đó không xa, cơ thể Lưu Ly Nguyệt cũng dần dần trở nên mờ ảo, nhưng ánh mắt của nàng lại vẫn nhìn Dương Diệp.
Cứ như vậy, ở dưới ánh mắt của Lưu Ly Nguyệt cùng cả Lạc Ly tộc, đám người Dương Diệp biến mất ở phía chân trời.
Rất nhanh, chuyện ở Thủy Nguyên tộc cùng Bắc Xuyên tộc còn có Lạc Ly tộc truyền ra khắp Vĩnh Hằng giới.
Ép chết tộc trưởng của ba tộc!
Dương Diệp cứng rắn ép chết tộc trưởng ba tộc, chuyện này đã được truyền ra. Lúc này, có thể nói cả Vĩnh Hằng giới có người vui có người buồn. Vui dĩ nhiên chính là Kiếm Thiên thành cùng ba tông. Trước đây Dương Diệp mới tới Vĩnh Hằng giới, sáu tộc đều ra tay với Dương Diệp, chỉ có Kiếm Thiên thành không chỉ không ra tay mà còn làm cho Dương Diệp nợ một ân tình. Bây giờ, theo sự trưởng thành của Dương Diệp, giá trị ân tình này đã không thể đo đếm được!
Ngoại trừ Kiếm Thiên thành ra, lúc này ba tông vui mừng đồng thời nghĩ lại có chút khiếp sợ. Trước đây bọn họ thiếu chút nữa cũng muốn ra tay với Dương Diệp, nhưng bởi vì ba tông kìm chế lẫn nhau, bởi vậy không có ai động thủ, nhưng không ngờ được điều này đã trở thành lá bùa bình an cho ba tông bây giờ.
Có thể nói Kiếm Thiên thành cùng ba tông còn có Bạch Đế thành trở thành người thắng lớn. Đặc biệt là Bạch Đế thành, bây giờ có ai không biết Bạch Đế thành Bạch Đế nữ hoàng cùng Dương Diệp có quan hệ?
Việt tộc.
Dương Diệp dẫn theo đám người Tiểu Bạch đi tới địa bàn của Việt tộc, Việt tộc ở một hòn đảo trên biển. Cả vung biển này đều là địa bàn của Việt tộc, bình thường người ngoài căn bản không thể bước vào.
Dương Diệp nhìn Việt tộc phía dưới, tất cả Việt tộc không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng hắn biết Việt tộc đã biết hắn tới! Phía chân trời, Dương Diệp đột nhiên rút đao chém.
Xuy!
Một đao khí đỏ như máu từ phía chân trời bắn nhanh xuống, mục tiêu chính là hòn đảo nhỏ của Việt tộc này.
Nếu như đao khí này hạ xuống, hòn đảo nhỏ này nhất định sẽ bị cắt ra làm hai.
Tuy nhiên, đao khí này cũng không rơi xuống, nó còn chưa tới gân chỗ hòn đảo đó liền trực tiếp bị một thanh trường thương mờ ảo đánh thành mảnh vỡ. Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện ở cách đám người Dương Diệp không xa.
Nam tử trung niên này, chính là Việt Thiên Minh - tộc trưởng của Việt tộc!
Việt Thiên Minh mặc khôi giáp màu đen, trong tay câm trường thương màu đen, ở quanh người hắn tản ra ánh sáng màu đen thân bí.
- Dương Diệp!
Trong tay Việt Thiên Minh cầm trường thương chỉ thẳng vào Dương Diệp:
- Ta không có khả năng giống như Bắc Xuyên Thiên cùng Lưu Ly Nguyệt, muốn ta chết thì sợ rằng ngươi phải tự mình ra tay rồi!
Dương Diệp khẽ lắc đầu: - Ta không muốn động thủ, ta chỉ muốn nhìn ngươi tự sát, như vậy ta mới vui mừng!
Việt Thiên Minh cười lạnh:
- Vậy sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi!
Dương Diệp quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Ngưu bên cạnh:
- Tiểu Ngưu, khôi phục dáng thật, san bằng đảo phía dưới cho tai
Tiểu Ngưu liếc nhìn Dương Diệp, cuối cùng nó nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó móng nhỏ chỉ vào phía dưới hòn đảo, ý là đi đi!
Nhận được ý chỉ của Tiểu Bạch, Tiểu Ngưu hoàn toàn không do dự, trực tiếp lao về phía chỗ hòn đảo bên dưới, trong lúc đó, cơ thể Tiểu Ngưu càng lúc càng lớn, trong mấy lần hít thở ngắn ngủi, nó đã lớn hơn gấp mấy trăm lần!
Tiểu Ngưu giống như một ngọn núi cao trực tiếp đập tới chỗ hòn đảo đói
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Việt Thiên Minh Thần lập tức khó coil
Đại yêu Thái Cổ trước mặt này ít nhất là Giới Chân cảnh!
Bên cạnh Dương Diệp còn có loại cường giả này sao? Trong đảo nhỏ bên dưới, rất nhiều chùm tia sáng đột nhiên phóng lên cao, đánh về phía Tiểu Ngưu. Nhưng đối mặt với những chùm tia sáng, Tiểu Ngưu thậm chí không thèm ngăn cản, mặc cho những chùm tia sáng đánh vào trên người hắn.
Âm ầm ầm...
Trên thân Tiểu Ngưu không ngừng vang lên từng tiếng âm ầm.
Nhưng thân thể cao lớn này của Tiểu Ngưu chỉ hơi run rẩy! Nó nhanh chóng đụng thẳng vào chỗ hòn đảo đó.
Âm!
Tất cả hòn đảo lập tức nổ tung, cùng lúc đó, nước biển xung quanh bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích, lập tức phóng lên cao chừng nghìn mét, che kín cả bầu trời. Mà ở trên chỗ hòn đảo đó, hai tay Tiểu Ngưu chợt vỗ mạnh sang hai bên.
Âm ầm!