Chương 4567: Đạo Chân cảnh! (2)
Chương 4567: Đạo Chân cảnh! (2)Chương 4567: Đạo Chân cảnh! (2)
Lúc này, không gian xung quanh đã được pháp tắc chữa trị nên nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nhưng theo ngọn phi đao này xẹt qua, không gian lại bắt đầu vỡ nát...
Tất cả vỡ vụn
Trong không trung phía xa, Dương Diệp chợt giãm mạnh chân phải một cái, cả người ngừng lại.
Nhìn thanh phi đao này bắn nhanh đến, hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại.
Khi thanh phi đao này cách hắn còn có một trượng, tay phải của Dương Diệp đột nhiên đặt ở bên thắt lưng.
Vèol
Một mảnh đao chấn động bay raI
Tàng Phong!Trong nháy mắt, một trăm ánh đao bổ vào trên ngọn phi đao này.
Đao pháp điên!
Sở dĩ hắn sử dụng Tàng Phong là bởi vì hắn căn bản không có cách nào lsử dụng Thập Phương Vô Địch để thi triển ra đao pháp điên, đao pháp điên chú ý một chữ Nhanh. Thập Phương Vô Địch lại chú ý vào Lực lượng'. Đương nhiên, nguyênc nhân chủ yếu nhất là bởi vì bây giờ hắn còn không thể hoàn toàn khống chế được thanh Thập Phương Vô Địch.
Tuy không có ý điên, nhưng trăm ánh đao hạ xuốnkg vẫn cứng rắn ép thanh phi đao màu vàng này phải ngừng lại!
Dương Diệp cũng không thả lỏng, giờ phút này, hai cánh tay hắn đang run lên!
Lại có một đường ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Sắc mặt Dương Diệp đại biến, chợt giãm mạnh chân phải và lùi về phía sau trăm trượng. Mà lúc này, một đường ánh sáng màu vàng đã đi tới trước mặt hắn!
Lại là một ngọn phi đao!
Tay phải của Dương Diệp nắm Tàng Phong chém loạn về phía trước mặt.
Âm ầm ầm!
Những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, nhưng mỗi lân có tiếng nổ lớn vang lên, Dương Diệp sẽ lui lại ít nhất trăm trượng, cứ như vậy, trong thời gian không đến một lần hít thở, hắn liên bị thanh phi đao màu vàng này đẩy lùi lại gân mấy ngàn trượng!
Sau khi dừng lại, khóe miệng Dương Diệp đã có một tia máu tươi.
Cách đó không xa, hai tay lão già vẫy trong không trung, ở trong lòng bàn tay hắn lập tức xuất hiện hai thanh phi đao màu vàng.
Hai ngọn phi đao lại lẳng lặng lơ lửng ở trong lòng bàn tay của lão già.
Lão già nhìn Dương Diệp, khẽ nói:
- Dương Diệp, ngươi có biết phi đao này là vật gì?
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía lão già và lau máu tươi trên khóe miệng, không nói gì.
Lão già cười lạnh nói:
- Hai ngọn phi đao này là do xương rồng của Thái Cổ Chân Long ngưng luyện ra, nó không chỉ kiên cố không phá vỡ nổi, còn nắm giữ lực lượng của Thái Cổ Chân Long. Ngươi chỉ là một Tổ cảnh nho nhỏ, làm sao có khả năng chống lại loại lực lượng này chứ? Đúng rồi, ngươi không phải dùng kiếm rất lợi hại sao? Tới đây cho ta xem thử, kiếm của ngươi có thể ngăn cản được một chiêu này của ta hay không.
Dứt lời, trong cơ thể hắn đột nhiên tuôn ra hai luông ánh sáng màu vàng, chúng trực tiếp trào vào trong hai ngọn phi đao kia. Trong phút chốc, hai ngọn phi đao kia chấn động mạnh, sau đó hóa thành hai đường ánh sáng màu vàng bắn nhanh về phía Dương Diệp.
Xuy xuy!l Hai ánh sáng màu vàng xuất hiện ở phía chân trời kia, không gian căn bản không chịu nổi, trực tiếp bị nghiền nát.
Nhưng Dương Diệp vẫn không có ý rút kiếm.
Đúng lúc này, một cái đầu lông trắng đột nhiên chui ra khỏi ngực của Dương Diệp!
Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch nhìn hai thanh phi đao màu vàng này và chớp chớp mắt, sau đó hai móng nhỏ thò ra phía trước.
Lão già kia nhíu mày, đây là cái quỷ gì vậy?
Phi đao càng lúc càng gân, nhưng Dương Diệp vẫn không có ý ra tay. Tuy nhiên, hắn rõ ràng cũng rất đê phòng, toàn thân có một sóng lực lượng cường đại đang chấn động.
Cứ như vậy, hai ngọn phi đao kia đã đi tới trước mặt Dương Diệp cùng Tiểu Bạch.
Sau đó, ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hai thanh phi đao màu vàng này cách giữa chân mày của Dương Diệp gần một tấc đã ngừng lại, lúc này, hai móng vuốt nhỏ chộp lấy hai ngọn phi đao kial
Tất cả mọi người đờ người ral
Trước mặt Dương Diệp, mỗi tay Tiểu Bạch cầm một thanh phi đao màu vàng, nàng nhìn một chút, sau đó nắm hai ngọn phi đao đó và gõ một cái.
Keng kendgl!
Hai ngọn phi đao tản ra hai năng lượng ánh sáng màu vàng, tuy nhiên, hai luông lực lượng này cũng không tổn thương Tiểu Bạch.
Chơi một lúc, Tiểu Bạch đeo hai ngọn phi đao ở bên thắt lưng, sau đó xoay người chạy tới bên trong Hồng Mông tháp nhanh như chớp.
Lão già đã hóa đá.
Không chỉ lão già, tất cả cường giả trong bóng tối lúc này cũng đã hóa đá.
Sao hai ngọn phi đao kia lại mất như vậy?
- Sao có thể như vậy được!
Lúc này, vẻ mặt lão già kia trở nên dữ tợn:
- Sao có thể như vậy được? Không có khả năng. Ta tốn gần trăm năm tập trung tinh thần chăm sóc nuôi dưỡng hai ngọn phi đao kia, chúng cùng ta đã sớm làm một thể, căn bản không có khả năng phản bội lão phu, tuyệt đối không thể! Ngươi...
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên xuất hiện ở trước mặt lão già này, Tàng Phong trong tay Dương Diệp đã được đổi lại thành Kiếm Thủ! Cùng lúc đó, Kiếm Hồ bên thắt lưng Dương Diệp kia đột nhiên phát ra một kiếm ý cường đại tràn vào trong cơ thể Dương Diệp!
Âm!
Một kiếm ý cường đại đột nhiên từ trong cơ thể Dương Diệp cuốn ra ngoài, sau đó trào vào kiếm trong tay, trong đầu Dương Diệp.
Kiếm ý Đạo Chân cảnh!
Không chỉ có vậy, một khí thế cường đại đột nhiên theo kiếm ý lan tràn khắp toàn thân Dương Diệp.
Một kiếm hạ xuống!
Kiếm Vực!
Kiếm còn chưa hoàn toàn hạ xuống, lại có một kiếm khác trực tiếp ép xuống!
Hai kiếm!
hai kiếm trùng điệp!
Âm!
Kiếm vừa ra, không gian bên trong mấy vạn trượng lập tức đổ nát.
Một mảnh tối tăm!
Trong lòng lão già kia hoảng hốt, trong mắt đầy vẻ khó tin, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hai mảnh vảy cá màu vàng đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn. Cùng lúc đó, rất nhiêu ánh sáng màu vàng giống như thủy triều từ trong cơ thể lão già tuôn ra.
Lúc này, kiếm hạ xuống.
Âm!
Hai mảnh vảy màu vàng trên đỉnh đầu lão già này âm ầm vỡ nát, những ánh sáng màu vàng trên toàn thân lão già này cũng lập tức vỡ nhỏ, ngay sau đó, lão già trực tiếp bị hất ngược về phía sau.
Trong không trung, cơ thể của lão già vỡ nát từng tấc, trong nháy mắt chỉ còn lại có một linh hồn!
Trong thiên địa đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Yên lặng một lát, một tiếng động nặng nề đột nhiên vang lên ở trong không trung:
- Không phải là Tổ cảnh, đây là Đạo Chân cảnh...