Chương 4579: Các ngươi đáng chết! (2)
Chương 4579: Các ngươi đáng chết! (2)Chương 4579: Các ngươi đáng chết! (2)
Đây chính là công pháp phê hồn!
Qua rất lâu, sắc mặt Dương Diệp có chút kỳ lạ, giống như Thiên Tú nói, bí pháp này quả thật có chút thâm độc, cắn nuốt linh hồn của con người, nói cách khác chính là khiến cho người ta thậm chí không có cơ hội luân hồi!
Đây mới thực sự là làm cho một người hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng... hắn thích!
Thâm độc à?
Vậy phải tùy người. Đối xử với kẻ địch, ngươi không thâm độc, người ta lại thâm độc với ngươi. Hắn tin tưởng sâu sắc, nếu như cho Tiên phủ cơ hội, đối phương tuyệt đối sẽ khiến cho Dương Diệp hắn trọn đời không được siêu sinh!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp đi tới trước mặt tổ sư của Tiên phủ, người sau nhìn chằm chằm Dương Diệp, phân thân này của nàng đã mờ ảo đi rất nhiều, rất nhanh sẽ biến mất.
Dương Diệp tuyệt đối không sỉ nhục tổ sư của Tiên phủ trước mắt này, hắn đang muốn ra tay, tổ sư của Tiên phủ đột nhiên nói:- Chúng ta sẽ còn gặp lại. Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Nhất định sẽ gặp lại! Lần sau gặp mặt, ta sẽ đánh ngươi giống như một con chó, nhất định sẽ vậy!
Vừa dứt lời, Dương Diệp giơ một tay lên và đánh xuống.
Âm!
Phân thân tổ sư của Tiên phủ trực tiếp nổ tung ra, rất nhiều năng lượng mảnh vỡ linh hồn rơi lả tả xuống. Tay phải của Dương Diệp hơi vung lên, trong phút chốc, ở trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một ánh sáng u ám, những ánh sáng u ám đều hấp thu những mảnh nhỏ linh hồn kia.
Trên mặt Dương Diệp xuất hiện vẻ say mê.
Loại cảm giác này rất thoải mái!
Qua rất lâu, Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Tiên phủ, lúc này, Tiên phủ đã hoàn toàn hóa thành bụi, tuy nhiên vẫn có rất nhiều người đang điên cuồng chạy trốn.
Trốn!
Có thể nói là Tiên phủ đã thật sự kết thúc rồi.
Thế lực đã từng rất lớn mạnh này, cơ bản tất cả Đạo Chân cảnh, Hư Chân cảnh, Giới Chân cảnh đều chết hết, có thể nói, sau này, Tiên phủ sẽ chậm rãi biến mất ở trong Vĩnh Hằng giới. Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên kéo tay của Dương Diệp lại, sau đó nàng chỉ vào cách đó không xa.
- Ở đó có cái gì vậy?
Dương Diệp hỏi.
Tiểu Bạch liên tục gật đầu!
Dương Diệp do dự một lúc, sau đó nói:
- Ngươi gọi vật kia đến đây!
Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn vê phía Dương Diệp và chớp chớp mắt, sau đó lại quay đầu nhìn về phía xa, tiếp theo, nàng kéo Dương Diệp đi vê phía đó.
Cứ như vậy, theo Tiểu Bạch dẫn đường, Dương Diệp cùng Thiên Tú đi tới nơi sâu nhất trong ngọn núi này.
- Linh khí ở đây rất phong phúi!
Bên cạnh Dương Diệp, Thiên Tú đột nhiên nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu. Càng đi sâu vào bên trong, mức độ của linh khí càng tinh thuần hơn, số lượng cũng càng nhiều hơn.
Hắn nhìn về phía Tiểu Bạch. Lúc này, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, hai móng nhỏ không ngừng xoa nắn giống như đang muốn bắt thứ gì đó.
Tiểu Bạch đi một hồi thì đột nhiên ngừng lại, sau đó móng nhỏ của nàng giang ra, ra hiệu cho Dương Diệp cùng Thiên Tú dừng lại, Dương Diệp cùng Thiên Tú liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt sửng sốt.
Lúc này, Tiểu Bạch nhảy tới trước một vách núi, sau đó móng nhỏ nhẹ nhàng gõ một cái, một lát sau, ánh mắt nàng sáng lên, hai móng nhỏ trực tiếp vỗ vào trên vách núi này.
Âm!
Cả vách núi chấn động mạnh, ngay sau đó, vách núi này 'Răng rắc' một tiếng nứt ra, từng sợi lông dài màu trắng xuất hiện ở trước mặt ba người Dương Diệp.
Thiên Tú nheo mắt lại, trên tay phải lóe ra gợn ánh sáng u ám.
Cách đó không xa, Tiểu Bạch nhìn xung quanh một chút rồi hai móng ôm lấy một sợi lông thật dài và ra sức kéo, nhưng lại căn bản không kéo được. Dường như nghĩ tới điều gì, nàng mở miệng hút một cái.
Xuy!
Trong phút chốc, rất nhiều linh khí tập trung về phía Tiểu Bạch, không chỉ có vậy, những sợi lông dài màu trắng đột nhiên trở nên mờ ảo.
- Là ai?
Lúc này, một tiếng gâm thét giận dữ đột nhiên vang lên giống như sấm sét nổ mạnh, ngay sau đó, cả mặt đất bắt đầu chấn động mãnh liệt.
Tiểu Bạch bị dọa cho giật mình, vội vàng nhảy tới trên vai Thiên Tú.
Mặt đất cùng ngọn núi trước mặt Dương Diệp cùng Thiên Tú bắt đầu đổ nát, rất nhiều khói bụi bay lên cao.
Dương Diệp cùng Thiên Tú dẫn theo Tiểu Bạch lùi về phía sau đủ nghìn trượng, lúc này, bọn họ từ trong không trung nhìn xuống bên dưới, thấy mặt đất đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, rất nhanh, một cái đầu từ trong lòng đất thò ra ngoài!
Đâu rông!
Đâu rồng màu trắng!
Tiểu Bạch vừa kéo những sợi lông dài màu trắng kia lại là râu rồng! Chỉ có điều, giờ phút râu rồng đã lớn hơn trước vô số lần.
Âm!
Mặt đất đột nhiên nổ tung ra, ngay sau đó, một con rồng lớn thuần một màu trắng đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời không trung.
Linh mạchI
Hơn nữa còn là một Thánh Mạch!
Trong bóng tối, rất nhiều cường giả lập tức đỏ mắt. Đây chính là Thánh Mạch, hơn nữa, nhìn hình thể Bạch Long cùng mức độ linh khí tinh thuần, đây là tôn tại sắp thăng cấp tiên mạch đấy!
Một Thánh Mạch còn chưa đủ để làm cho vài thế lực đỏ mắt, nhưng một tiên mạch lại hoàn toàn có thể.
Rất nhanh, không gian xung quanh đột nhiên bắt đầu chấn động, rõ ràng là có người đang truyền tống tin tức trở lại.
Thiên Tú liếc nhìn phía chân trời, trong mắt hoàn toàn lạnh lùng.
Lúc này, Bạch Long đột nhiên giận dữ gâm thét lên:
- Là ai làm phiền giấc ngủ của bản tôn! Đi ra nhận lấy cái chết đi
Bên dưới, Tiểu Bạch đột nhiên hóa thành một đường ánh sáng trắng xuất hiện ở trước mặt Bạch Long kia.
Bạch Long nhìn Tiểu Bạch và lập tức sửng sốt.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó mũi nhẹ nhàng hút một cái.
Xuy!
Linh khí trên toàn thân của Bạch Long phát ra lập tức giảm đi rất nhiều, cùng lúc đó, thân thể nó cũng mơ hồ có chút mờ ảo.
Bạch Long: