Chương 4603: Thăng linh! (2)
Chương 4603: Thăng linh! (2)Chương 4603: Thăng linh! (2)
Nó nâng cao là bởi vì Tiểu Bạch?
Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng đang nhìn hắn. một người một vật nhỏ đối mặt với nhau. Đột nhiên, Tiểu Bạch gục vào trong ngực hắn, sau đó cái gáy ra sức cọ cọ vào ngực của hắn.
Kiếm Kinh nhìn thấy, khóe miệng co rút. Má nó, đây là Linh tổ đấy...
Dương Diệp khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, sau đó khẽ nói:
- Tiểu Bạch, sau này không có chuyện gì thì ngươi giúp Tiểu Ngưu cùng Nhị Nha một tay, đúng, chính là cho bọn họ linh khí, để bọn họ trở nên lợi hại hơn, sau đó đánh nhau giúp chúng tal
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, mắt Nhị Nha nhất thời sáng lên, nàng thích nhất là linh khí do Tiểu Bạch cung cấp.
Linh khí này cũng giống như Hồng Mông Tử Khí vậy, hút đặc biệt thoải mái. Tiểu Ngưu cũng nhìn vê phía Dương Diệp, trong mắt có chút cảm kích. Ngày nào nó cũng muốn hút linh khí do Tiểu Bạch lấy ra, nhưng đáng tiếc, Tiểu Bạch cả ngày chỉ muốn chơi. Bây giờ Dương Diệp mở miệng, không hề nghi ngờ, ngày lành của nó cùng Nhị Nha sắp tới rồi! Vẫn có Kiếm Hồ kia nữa!Lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên nói:
- Kiếm, đao, phi đao của ngươi đều cần, đặc biệt là đao kiếm của ngươi. Có Tiểu Bạch giúp đỡ, còn có Kiếm Hồ chăm sóc nuôi dưỡng, uy lực của bọn chúng sẽ lcàng lúc càng lớn, thậm chí có khả năng từ Ngụy Thân tăng lên tới Chân Thần khít
Nghe thấy Kiếm Kinh nói vậy, máu Dương Diệp lập tức sôi trào!
Nếu như Tàng Phong, Thập Phương Vô Đcịch, Kiếm Thủ, Kiếm Tổ, hai ngọn phi đao, ba thanh kiếm đều có thể tăng lên tới thần khí, vậy phải kinh khủng tới mức nào?
Suy nghĩ thôi cũng khiến cho người ta kích động!
Dương Dkiệp cúi đầu nhìn vê phía Tiểu Bạch:
- Ngươi nghe thấy chưa?
Tiểu Bạch lắc đầu, chuyện chơi chẳng vui như thế, nó không muốn đi làm đâu!
Dương Diệp ôm lấy Tiểu Bạch và đặc biệt nghiêm túc nói:
- Làm cho bọn trở nên lợi hại, sau đó bọn họ đều là của ngươi, thế nào?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt. Tất cả đều là của nàng à? Vary thì hình như có thể được!
Thấy Tiểu Bạch có chút động tâm, Dương Diệp vội vàng nói: - Đúng. Tất cả đều là của ngươi. Của ta chính là của ta, đúng, của ta cũng là của ngươi, của ngươi cũng là của ta. Chúng ta chung, biết không?
Ánh mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, sau đó liền vội vàng gật đầu.
Kiếm Kinh lảo đảo. Ôi Bạch ngốc này, những người này vốn vì ngươi mới tới mà.
Nếu để cho những thần khí này lựa chọn, ngoại trừ Kiếm Thủ cùng Kiếm Tổ, không hề nghi ngờ tất cả đều sẽ lựa chọn Tiểu Bạch.
Nhìn thấy Tiểu Bạch đồng ý, Dương Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử này rất lười, bảo nàng mỗi ngày tốn thời gian giúp đỡ Tiểu Ngưu cùng những thần khí kia nâng cao cũng không dễ dàng gì. Nhưng thật may là nàng đã đồng ý. Đáng tiếc là mỗi ngày nàng chỉ bằng lòng bỏ một canh giờ tới giúp đỡ đám người Tiểu Ngưu cùng Kiếm Hồ.
Thời gian còn lại là để nàng chơi!
Dương Diệp mặc dù có chút bất đắc dĩ về điều này, nhưng vẫn tùy nàng.
Mà đối với đám người Tiểu Ngưu và Kiếm Hồ, đây lại là chuyện rất tốt. Ngoài ra, Thánh Mạch bên trong Hồng Mông tháp kia cũng đang dần dần thay đổi. Theo cách nói của Kiếm Kinh, nó muốn đạt được Tiên Mạch chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tuy tác dụng của Tiểu Bạch đối với thân mạch cũng kém hơn, nhưng có một tiên mạch ở bên trong Hồng Mông tháp, điều này có thể khiến cho bên trong Hồng Mông tháp, thậm chí Dương Diệp đều có linh khí vô cùng vô tận.
- Đến rồi!
Lúc này, Kiếm Kinh bên cạnh Dương Diệp đột nhiên nói.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên, cuối tâm mắt hắn xuất hiện một màn ánh sáng. Dương Diệp gọi Tiểu Bạch và tất cả vật nhỏ vào bên trong Hồng Mông tháp, sau đó tốc độ của hắn nhanh hơn, chỉ trong giây lát đã biến mất ở trong màn ánh sáng này.
Sau khi bước vào màn ánh sáng, Dương Diệp lập tức cảm giác choáng váng, nhưng rất nhanh lại biến mất. Hắn mở mắt ra.
Bầu trời màu xám, không khí đục ngầu, linh khí càng rất loãng.
Đây là một thế giới sắp diệt vong!
Nhưng không giống với đại thiên vũ trụ như vậy, nếu như thế giới ở đây không bị ngoại lực phá hủy, ít nhất còn có thể chống đỡ được mấy chục năm!
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, dưới chân hắn là một truyên tống trận cực lớn, xung quanh đều là các dãy núi, không nhìn thấy điểm cuối!
Tâm niệm thoáng động, Dương Diệp trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Khu vực Bắc Hoang!
Dựa theo tuyến đường do Kiếm U cung cấp, Dương Diệp rất nhanh đã đi tới Khu vực Bắc Hoang.
Bắc Hoang thành.
Đây là một tòa thành cổ xưa. Khi Bắc Hoang Kiếm tông còn tồn tại, tòa thành này đã từng là một thành nhỏ của Bắc Hoang Kiếm tông. Bắc Hoang Kiếm tông trước đây thường chọn các thiên tài ở bên trong tòa thành này!
Mà bây giờ, tòa thành này đã hoàn toàn trở thành một thành tự do, bên trong có đủ loại người!
Mỗi một đều có vô số người đến tòa thành này, sau đó lập nhóm đi tới Bắc Hoang Kiếm tông, hi vọng tìm được bảo vật của Bắc Hoang Kiếm tông ở trong đó.
Dương Diệp có hỏi qua Kiếm U, tại sao Bắc Hoang Kiếm tông lại bị diệt, Kiếm U không cho ra câu trả lời rõ ràng, nhưng theo ý của Kiếm U ý, năm đó Bắc Hoang Kiếm tông thu được thần vật không nên cói Lại giống như Dương Diệp hắn nắm giữ một vị Linh tổ vậy!
Mục đích Kiếm U bảo hắn tới đây rất rõ ràng, chính là để tới thử thời vận. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không có hi vọng gì, nhưng Dương Diệp hắn là ai? Bên cạnh Dương Diệp hắn còn có một vị Linh tổi
Tên tiểu tử này tự mang theo công năng tìm bảo đấy!
Dương Diệp bước vào trong thành, bên trong thành vẫn có người nhưng không nhiều, hơn nữa, người ta lui tới đều rất gấp.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh và đang muốn đi vào trong thành. Đúng lúc này, một đường ánh sáng màu đen rơi vào trước mặt của hắn, ánh sáng màu đen tản đi hiện ra một vật nhỏ màu đen có dáng vẻ như con chuột, mắt rất nhỏ, nhưng mũi lại rất dài, miệng cũng rất lớn, giống như một cái nắp nồi. Nhìn tổng thể là rất xấu xí.
Mà giờ phút này, vật nhỏ màu đen này đang nhìn chằm chằm vào Dương Diệp.
- Đây là Tâm Bảo Thửi
Ở đó có người kinh ngạc kêu lên:
- Tâm Bảo Thử của ai vậy? Hả? Nó đang nhìn nam tử này. Chẳng lẽ, trên thân nam tử này có bảo vật gì sao?
Theo một tiếng Tâm Bảo Thử, trong thành lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Dương Diệp.
Tâm Bảo Thử chính là linh sủng rất tinh mắt, bảo vật bình thường, chúng căn bản chướng mắt, thứ có thể được nó coi trọng thì ít nhất cũng phải là Ngụy Thần khí!
Tuy Tâm Bảo Thử này là linh sủng, nhưng không ai dám ra tay cướp, bởi vì dùng đầu ngón chân cũng biết, người có thể có được một linh sủng như Tâm Bảo Thử sẽ là người bình thường sao?
Lúc này, mũi Tâm Bảo Thử đột nhiên hít hít, rất nhanh, trong mắt nó lộ ra vẻ tham lam và nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, sau đó không ngừng gào thét, dường như bảo Dương Diệp giao ra thứ gì đói
Dương Diệp: