Chương 4608: Mười vạn kiếm trận! (1)
Chương 4608: Mười vạn kiếm trận! (1)Chương 4608: Mười vạn kiếm trận! (1)
Nhìn thấy Dương Diệp như vậy, trong lòng lão già kia có thể nói là sợ hãi tới cực điểm!
Sát ý Đạo Chân cảnh!
Người này phải giết bao nhiêu mới có khả năng đạt được sát ý này?
Mình rốt cuộc trêu chọc vào người nào này?
Lão già đang muốn nói, đột nhiên, thanh kiếm kia trong tay Dương Diệp trực tiếp xuyên thủng giữa chân mày của hắn.
Xuy!
Đâu của lão già trực tiếp nổ tung!
Ba gã nam tử trung niên cùng nữ tử lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch. Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử kia, vẻ mặt nàng ta đại biến, liên tục lùi lại phía sau. Mà lúc này, một thanh kiếm trực tiếp xuyên thủng cổ họng của nàng ta.
Máu tươi phun ra như vòi!
Không chỉ có vậy, ba đường kiếm quang chợt lóe lên, đầu của ba gã nam tử trung niên này trực tiếp bay ra ngoài!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đó chết hết! Chỉ còn Tâm Bảo Thử!
Lúc này, Tâm Bảo Thử đã sợ hãi tới cực điểm, co người trên mặt đất run lẩy bẩy.
Dương Diệp đi tới trước mặt Tâm Bảo Thử, Tiểu Bạch lại nhìn hắn lắc đầu. Nàng chỉ vào Tâm Bảo Thử, sau đó móng nhỏ nhẹ nhàng giơ giơ, ý là nó đã rất đáng thương rồi.
Dương Diệp nói:
- Nó muốn giết ngươi!
Tiểu Bạch nắm chặt móng nhỏ, sau đó dứ dứ về phía Tâm Bảo Thử, biểu thị nàng đã trừng phạt nó.
Dương Diệp im lặng.
Lúc này, Tiểu Bạch ôm gò má của hắn, sau đó cái đầu nhỏ cà cà mũi hắn, tiếp theo, nàng lại chỉ vào Tâm Bảo Thử, biểu thị nó căn bản không giết được nàng.
Dương Diệp mỉm cười:
- Được, chúng ta đi!
Nói xong, hắn ôm Tiểu Bạch xoay người đi về phía phương Bắc
Bên kia, một nam tử im lặng nhìn mấy thi thể này. Nam tử này chính là người đi cùng nữ tử đó ngày hôm qua. Qua rất lâu, hắn đi tới trước thi thể của nữ tử kia, sau đó nói: - Liên muội, muội đúng là tự làm bậy a. Hại... không ít ngươi, còn hại cả Lý gia ngươi, bây giờ Lý gia ngươi sợ rằng sẽ lập tức bị người qua xâu xé!
Nói xong, hắn lắc đầu thở dài, sau đó ôm lấy thi thể của nữ tử này xoay người rời đi.
Con Tầm Bảo Thử muốn đi theo, nhưng lại bị nam tử kia dùng một chưởng đánh bay.
Từ giây phút Tâm Bảo Thử tiến hóa thành Hắc Đồng Tầm Bảo Thử, trái tim của nó lại thay đổi, trở nên rất cao ngạo, cộng thêm được nữ tử này cưng chiều nên trong mắt của Tâm Bảo Thử có thể nói là hoàn toàn không coi ai ra gì, không bỏ bất kỳ người nào ở trong mắt. người khác biết nó là Hắc Đồng Tầm Bảo Thử đều nể mặt nó. Dù sao, đây chính là linh thú thiên địa, hơn nữa, còn là linh thú có thể tìm kiếm bảo vật thần khí!
Lâu ngày, Tâm Bảo Thử càng không coi ai ra gì.
Mà lần này, không thể nghi ngờ là nó đã đá phải tấm bảng sắt. Thật ra, khi nhìn thấy Tiểu Bạch, Tâm Bảo Thử đã có chút kiêng ky. Đáng tiếc là lúc đó nó đã bị bảo vật mê hoặc làm cho mù quáng, cho nên khi nhìn thấy Tiểu Bạch, nó còn muốn cướp Kiếm Hồ, sau đó lại gặp bi kịch!
Theo nam tử thấy, để linh thú này ở trên người chỉ có hại người hại mình... Từ sau khi Dương Diệp giết người đến lúc ra khỏi thành, không ai tới gây sự với hắn nữa. Dương Diệp nhanh chóng rời khỏi Bắc Hoang thành, sau đó trở lại Khu vực Bắc Hoang. Bây giờ hắn xem như đã bước vào Bắc Hoang Kiếm Trủng.
Dương Diệp đi không bao lâu đã ngừng lại, hắn nhìn về phía trước, ở phía xa có một thanh kiếm lớn đứng vững giống như một ngọn núi, chỉ thẳng vào phía chân trời. Ở trên thân của thanh kiếm lớn kia có bốn chữ lớn: Bắc Hoang Kiếm tông!
Bắc Hoang Kiếm tông đã từng là tông môn đứng đầu Bắc Hoang Đại Lục!
Dương Diệp đi tới dưới thanh kiếm kia nhìn và giơ tay sờ, cảm giác được sự lạnh lẽo, còn có chút kiếm ý tản ra.
Tông môn kiếm tu không thiếu nhất chính là kiếm ý. Thanh kiếm này ở Bắc Hoang Kiếm tông lâu như vậy, nó phải hấp thu kiếm ý nhiều tới mức nào?
Trên vai Dương Diệp, móng nhỏ của Tiểu Bạch cũng sờ lên thanh kiếm lớn kia, sau đó nàng lắc đầu, rõ ràng là không hợp mắt.
Dương Diệp mỉm cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, hắn đi tới trước một sơn môn vô cùng lớn, dài rộng gân trăm trượng, ở trước sơn môn có cắm một thanh kiếm, tuy nó cũng rất lớn nhưng nhỏ hơn thanh kiếm vừa rồi rất nhiều. Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch:
- Ở đây có bảo bối không?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhìn lướt qua xung quanh, nàng rất nhanh lại lắc đầu.
Dương Diệp nhún vai, sau đó dẫn theo nàng tiếp tục đi tới.
Tìm bảo?
Tầm Bảo Thử có lợi hại được như Tiểu Bạch sao? Chắc chắn không rồi. Tiểu Bạch không chỉ có thể tìm bảo, còn có thể làm cho bảo bối cam tâm tình nguyện đi theo, Tâm Bảo Thử lại không có năng lực này.
Dương Diệp dẫn theo Tiểu Bạch tiếp tục đi sâu vào trong. Chẳng bao lâu, hắn đi tới trên một tòa tế đàn màu trắng. Lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, Kiếm Kinh liếc nhìn tế đàn và nhíu mày:
- Tế Kiếm Đàn!
- Tế Kiếm Đàn?
Dương Diệp nhìn về phía Kiếm Kinh, Kiếm Kinh khẽ nói:
- Đây là một loại phương thức rèn kiếm cổ xưa, chính là sử dụng các tộc vật còn sống tới tế kiếm... Không ngờ được lại có thể nhìn thấy nó ở đây. Xem ra, Bắc Hoang Kiếm tông này vẫn thật sự có tài. - Sử dụng vật còn sống để tế kiếm sao?
Dương Diệp có phân kinh ngạc:
- Tế thế nào vậy?
Kiếm Kinh thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Diệp:
- Ngươi không phải vẫn luôn dùng máu tươi cùng linh hồn tế đao và kiếm của ngươi sao?
Dương Diệp:
Kiếm Kinh nhìn lướt qua xung quanh:
- Ngươi có thể cảm giác được sao?
- Cái gì?
Dương Diệp không hiểu.
- Kiếm oán!
Kiếm Kinh khẽ nói.
Dương Diệp đang muốn nói, Kiếm Kinh đột nhiên nói: